Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 45: --- Kinh ngạc

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Mẹ, con về .”

 

Bà Phó đang bận rộn trong bếp, thấy giọng quen thuộc ngoài cửa, bà chợt nhận , vội vàng đặt con d.a.o thái rau xuống, tùy tiện lau tay chạy khỏi bếp.

 

Vừa thấy đúng là đứa con trai mấy năm gặp, bà kích động : “Hoa!”

 

Phó Kiến Hoa trò chuyện với Phó vài câu, mới hỏi: “Bố , vẫn còn giường dưỡng bệnh ?” Anh về là vì nhận thư nhà bố ngã gãy chân, xuống giường nữa, nên mới xin nghỉ phép ngắn ngày về nhà ăn Tết.

 

Mẹ Phó bắt đầu ấp a ấp úng, “Bố con, bố con, đang đồng về.”

 

Phó Kiến Hoa nhíu mày, gãy chân còn ?

 

Thấy thể giấu nữa, Phó mới sự thật.

 

“Bố con , là con viện cớ lừa con về…” Mẹ Phó thấy sắc mặt con trai trầm xuống, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn tuôn một tràng những suy nghĩ của .

 

“Hoa, con hai mươi ba , cũng nên lập gia đình chứ, bố lừa con về là đúng, nhưng lòng bố sốt ruột quá, con thông cảm cho tấm lòng cha khổ tâm, nhân dịp về thì quyết định chuyện đại sự cả đời , chúng xem mắt vài , nhất định sẽ cô gái con thích.”

 

Phó Kiến Hoa xong lời Phó, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ. Mấy năm nay tuy gửi tiền trợ cấp về, nhưng dù mấy năm nay ở bên cạnh bố , việc họ lo lắng cũng là chuyện bình thường.

 

“Được , con lời .” Xem mắt thì xem mắt , nếu thể khiến bố yên lòng.

 

Mẹ Phó con trai , trong lòng lập tức thoải mái, bà con trai hiếu thảo, mấy lời mềm mỏng là xong chuyện thôi.

 

“Vậy lát nữa sẽ dẫn mấy cô gái phù hợp trong làng đến nhà chơi.”

 

Thật hẹn .

 

Phó Kiến Hoa hiểu nghĩ đến cô thanh niên trí thức , nếu thể xem mắt với cô … cô chịu gả về làng ?

 

“Mẹ, gần đây thanh niên trí thức nào ở đây ? Vừa trời mưa một cô thanh niên trí thức che ô đưa con về.” Anh giả vờ hỏi bâng quơ.

 

Mẹ Phó ngạc nhiên, “Có là cô thanh niên trí thức Diệp , cái cô mà xinh .”

 

“Cũng khá, khá .”

 

đó, nhà ở khu tập thể thanh niên trí thức sập , thanh niên trí thức đều phân về nhà dân, nhưng ở gần đây thì chỉ , cô ở nhà họ Tạ phía .”

 

Nhà họ Tạ? Tạ Trạch?

 

“Cô là con gái, ở nhà một con trai?” Trong nhà chỉ còn một già cả.

 

Mẹ Phó tùy ý ừ một tiếng, “Đều yêu , ở nhà họ Tạ thì ở ?”

 

Cái thằng nhóc nhà họ Tạ đối với cô thanh niên trí thức Diệp đó đúng là nâng niu trong lòng bàn tay, đều đồn rằng nó lén lút sắp xếp với trưởng thôn để cô thanh niên trí thức Diệp nhận công điểm, với cô thanh niên trí thức Diệp đó ngày nào cũng ăn diện lòe loẹt, nếu cuộc sống khá hơn thì tâm trí mà ăn diện ? Ngay cả bà ngang qua nhà họ Tạ, cũng thấy thằng nhóc nhà họ Tạ phơi quần áo mấy , đồ của cô thanh niên trí thức Diệp.

 

Phó Kiến Hoa giật , thì yêu , yêu là Tạ Trạch.

 

————

 

Diệp Thư về nhà bếp giúp đỡ, việc bếp núc xong xuôi thì Tạ Trạch cũng trở về.

 

Khi ăn cơm, cô hỏi vấn đề mà cô hỏi nhất trong lòng.

 

“Buổi biểu diễn đêm Giao thừa tiết mục gì thế ?”

 

Kết quả thơ, hát hồng ca, Diệp Thư liền chút mất hứng.

 

Tạ Trạch lập tức nhận sự đổi cảm xúc của cô, trêu chọc cô : “Không thích ?”

 

“Sao chẳng tiết mục nhảy múa nào ?” Cô lầm bầm.

 

Mèo con Kute

Tạ Trạch cũng trêu cô nữa, “Năm nay đấy, một đoàn văn công về làng ăn Tết, sẽ biểu diễn cho xem.”

 

chứ, ca hát nhảy múa, Tết nhất chắc chắn hát múa mới vui.

 

Chẳng mấy chốc đến ngày Ba mươi Tết, Diệp Thư đang ngủ say thì lôi dậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-45-kinh-ngac.html.]

Tạ Trạch ôm cô, dỗ dành cô rời giường, Diệp Thư vẫn vui, cái giường sưởi ấm áp thế , cô ngủ thêm một lát.

 

Tạ Trạch hôn dỗ dành, nhất quyết cho cô ngủ, tức đến nỗi Diệp Thư đ.ấ.m mấy cái cho hả giận mới chịu dậy.

 

Tạ Trạch ở bên ngoài chuẩn bút lông và tập chữ. Anh nghĩ rằng cô tiểu thư chắc chắn từ nhỏ nhiều sách vở, chữ hẳn là , để cô câu đối, đích sẽ dán những câu đối cô lên.

 

Diệp Thư đối mặt với chiếc bút lông bàn mà thấy khó xử, chữ thư pháp của cô thật sự .

 

Cô liếc bên cạnh, hỏi: “Anh thật sự em ?”

 

Nhận câu trả lời khẳng định, Diệp Thư thở phào, thôi, thì , chỉ là đừng thất vọng là .

 

Cô xoa xoa tay, đó cầm bút lông bắt đầu đề bút.

 

Biểu cảm của Tạ Trạch cũng dần trở nên kỳ quái từ sự mong đợi ban đầu, cuối cùng thì bật thành tiếng.

 

Cái chữ như gà bới , chẳng hơn là bao.

 

Diệp Thư lập tức mắt phóng d.a.o găm, trừng mắt .

 

Tạ Trạch bịt miệng, “Anh nữa,” bổ sung thêm một câu, “chữ mà, thật đấy!”

 

Diệp Thư xong cũng chẳng thèm để ý đến nữa, bày vẻ cao ngạo, ngược Tạ Trạch đó cầm câu đối lên bắt đầu dán, dán xong còn kéo Diệp Thư qua xem, lúc nhà nhà đều đang bận rộn ở trong nhà, bên ngoài chẳng ai qua , mới dám ôm cô, ghé sát tai cô, những lời tâm tình.

 

“Sau năm nào đón Tết em cũng , sẽ dán.”

 

Diệp Thư gì, nhưng khóe môi cứ tủm tỉm kiềm .

 

Ăn xong bữa cơm tất niên, bà Tạ tuổi cao, ở bên ngoài một lúc về nhà đài. Tạ Trạch dẫn Diệp Thư chuẩn xem các tiết mục văn nghệ. Trước khi ngoài, sợ Diệp Thư lạnh, quàng cho cô chiếc khăn đỏ, quấn chặt đến mức chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.

 

Diệp Thư suốt cả đoạn đường đều tủm tỉm, cái cảm giác chăm sóc thật sự tuyệt.

 

Mùa đông trời nhanh tối, đường , trời nhá nhem tối, Diệp Thư nắm tay, cô nắm là nắm, cô chẳng thèm quan tâm nhiều.

 

Cô chọn đúng thời cơ, cho tay bàn tay lớn của , đợi Tạ Trạch sang, cô giả bộ mặt chỗ khác.

 

“Tay mà lạnh thế ?” Cô với khí.

 

Tạ Trạch khẽ một tiếng, Tết nhất , cứ chiều cô , bây giờ trong làng ai mà chẳng của , cô chịu nắm tay giữa đường chứng tỏ trong lòng cô thật sự , với bản nào buông tay cô .

 

Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, còn kéo cô gần hơn, hai sát cánh bên suốt quãng đường, khí bỗng chốc trở nên vô cùng ngọt ngào, cả hai đều để ý phía xa còn một nữa cũng đang .

 

Phó Kiến Hoa hai phía quấn quýt bên , thể ngờ đàn ông đó là Tạ Trạch, cái từng sắc sảo đến thế. Trong lòng tự nhiên thấy chút ghen tị, dạo xem mắt thuận lợi, những đối tượng xem mắt đều ưng ý, biểu cảm của Phó cũng từ mong đợi ban đầu chuyển sang ngập ngừng, giải thích gì, chỉ kìm mà cứ lấy những xem mắt so sánh với cô thanh niên trí thức Diệp .

 

Địa điểm tổ chức buổi biểu diễn tuy chút đơn sơ, nhưng tất cả đều vô cùng phấn khởi, Diệp Thư đến đây khí nơi đây lôi cuốn.

 

Tiết mục nhất trong bộ chương trình chắc chắn là điệu múa của các cô gái đoàn văn công, kết thúc điệu múa, cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay, ngay cả Diệp Thư cũng kìm mà vỗ tay, cô còn chạy lên sân khấu nhảy một điệu, nhưng chỉ nhảy Kpop, nhảy điệu đó thời đại thì phù hợp chút nào.

 

Cho đến khi một cụ già biểu diễn một khúc kịch, cuối cùng cô cũng thể kìm lòng nữa. Vốn dĩ cô còn cảm thấy nhạc đệm thì màn trình diễn sẽ giảm nhiều, nhưng giờ cụ già với khuôn mặt vẽ lớp hóa trang thô kệch, vẫn mặc bộ quần áo vá víu thường ngày, cô liền thấy vẫn còn quá nông cạn. Rõ ràng niềm vui của khoảnh khắc hiện tại mới là điều quan trọng nhất.

 

Diệp Thư trực tiếp giơ tay lên, lớn: “Cháu cũng hát.”

 

Mọi đầu , cô tiếp tục : “Cháu cũng từng học qua vài điệu hát kịch, cháu cũng hát.”

 

Mọi sực tỉnh, ai nấy đều bắt đầu hoan hô.

 

Diệp Thư trực tiếp dậy, kiêu ngạo hếch cằm với Tạ Trạch vẫn đang ngây .

 

Sau đó cô bước lên sân khấu, với : “Khúc hát cháu trình bày cho tên là Vân Thường Vũ Y Khúc.”

 

Cái tên thật mới lạ, những mặt đều từng qua. Ngay lúc , Diệp Thư chậm rãi cất tiếng hát.

 

Tiếng ca du dương vang lên, khán giả bên lắng , dần chìm đắm trong giai điệu và ca từ tuyệt vời . Những vốn đang xì xào cũng đều ngừng bặt. Họ từng thấy một giọng hát nào đến thế, nhưng hiểu khi bài hát , trong lòng khỏi dấy lên một nỗi tiếc nuối và buồn bã khó tả.

 

Tạ Trạch Diệp Thư sân khấu, ánh mắt mơ màng và sâu thẳm. Khoảnh khắc , như mới thực sự cảm nhận cách giữa và cô. tuyệt đối sẽ buông tha cô, trừ khi c.h.ế.t, bằng cả đời cô nhất định chỉ thể là của .

 

Phó Kiến Hoa đám đông, ánh mắt sáng rực. Anh chăm chú sân khấu, trong mắt , cô như đang phát sáng. Dù và cô thể tương lai, nhưng trong lòng trào dâng một khao khát mãnh liệt thể kiểm soát.

 

 

Loading...