Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 44: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:29:01
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc ô đỏ tôn lên vẻ của cô
Tạ Trạch tranh thủ lúc rảnh rỗi xuống trấn lấy về cho Diệp Thư những bộ quần áo cô đặt may ở tiệm may. Vừa về đến nhà, đặt quần áo lên bàn, Diệp Thư liền vội vàng lấy thử từng cái một.
Ừm, tuy chất liệu bình thường, nhưng kiểu dáng thì , đúng là phong cách cô , xem tay nghề của bà thợ may cũng tệ.
Cô cởi chiếc áo khoác đang mặc , trực tiếp thử bộ đồ mới, kích cỡ cũng vặn.
Hài lòng, hài lòng, mùa đông cô cũng thể xinh .
Diệp Thư đang tự ngắm , Tạ Trạch từ phía vòng tay ôm cô, tranh thủ hôn trộm một cái.
“Thích ?” Nhìn cô vẻ mặt đắc ý đúng là thú vị.
“Hừ.” Diệp Thư trực tiếp gạt tay .
Anh chỉ là ý đồ khác, cô sẽ mắc lừa nữa.
Không đêm đó khiến bốc hỏa mà tên lưu manh đêm nào khi ngủ cũng lẻn phòng cô "trộm hương", mà thời gian ngày càng kéo dài hơn.
Mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, lời ý là giúp cô đốt lò sưởi giường (khang), cô đây là đầu tiên thấy cách đốt lò sưởi ở miền Bắc, ban đầu cô còn hào hứng, kết quả lò sưởi nóng lên, cô còn kịp vui mừng bao lâu thì đàn ông xông là thử xem đủ nóng , kéo cô quậy phá, còn lạnh lẽo gì nữa chứ, giữa mùa đông cô trực tiếp đổ mồ hôi đầm đìa, cô dám chắc chắn vì lò sưởi quá nóng .
Có điều tên nào cô cũng cảm thấy sắp nhịn , nhưng đến bước cuối cùng cố nín nhịn, bao nhiêu cô đều nghĩ sắp chịu nổi .
Chỉ là lúc đó luôn ôm chặt cô, hoặc là ôm đầu cô mà hôn tới tấp, miệng lẩm bẩm: Khi nào chúng đăng ký kết hôn nhỉ.
Lúc cô sẽ c.h.ử.i thầm trong lòng, kết hôn cái con khỉ, tức c.h.ế.t mày đồ ch.ó c.h.ế.t.
“Sao gì ?” Tạ Trạch ôm cô gái nhỏ trong lòng hỏi.
Diệp Thư hồn, cô cởi chiếc áo , ném lên .
“Anh, giặt quần áo cho .”
Tạ Trạch: …
Cô tiểu thư đài các càng ngày càng sai bảo như hạ nhân, nhưng cam tâm tình nguyện đến thế chứ.
Cái lạnh ở miền Bắc thật sự đùa, Diệp Thư trải nghiệm một hai ngày về mùa hè , lạnh quá thôi.
Buổi tối cô lên giường sưởi ấm là dậy nữa, mà vẫn dậy , may mà gần cuối năm còn nhiều việc nữa, cô bây giờ thể tan ca sớm vài tiếng để về nhà.
Hôm đó trời còn đổ mưa phùn, Diệp Thư tan ca xong một che chiếc ô đỏ về nhà. Chiếc ô đỏ vẫn là do Tạ Trạch đặc biệt mua cho cô, cố tình chọn màu rực rỡ nhất, khi đưa cho cô còn chiếc ô đỏ hợp với cô.
Cô lời , trong lòng còn chế giễu một phen, đồ đàn ông vô vị màu đỏ chói hợp với cô, nhưng nể tình lòng như , cô vẫn nhận chiếc ô của , còn hôn một cái để tỏ lòng cảm ơn, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng tùy ý đổi lấy sự "phản công" tới tấp của đàn ông, thật là…
Sau đó Diệp Thư thích che chiếc ô đỏ , gió lớn một chút cô cũng che, che nhiều gió thì mặt cô sẽ cước, cô từng thấy mấy đứa trẻ trong làng mặt sắp cước , mặt đỏ bừng tím tái vẫn chạy ngoài chơi, quả nhiên trẻ con dù ở thời nào cũng là những đứa sợ lạnh nhất.
Tạ Trạch trong làng kéo dựng rạp, là dựng rạp cho buổi liên hoan mừng năm mới của làng. Không ngờ thời đại ăn Tết trong làng còn hoạt động, cô chút mong đợi .
Diệp Thư căng ô đỏ lên trời, may mà mưa vẫn lớn lắm, chắc sẽ sớm về nhà thôi.
Một cơn gió mạnh thổi qua, Diệp Thư vội vàng dùng ô đỏ che chắn phía , cơn gió thổi khiến bước chân cô cũng chậm .
Ngay khi cô đang khó nhọc bước , đột nhiên gọi cô .
“Cô đồng chí, xin hỏi thể cho trú nhờ mưa một chút ?”
Diệp Thư thấy tiếng thì nâng ô đỏ cao hơn, cô về phía cất lời.
Mèo con Kute
Là một bộ đội, mặc bộ quân phục, dáng cao lớn, thẳng tắp, còn đội mũ quân đội, hai tay xách hai gói đồ trông hề nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-44.html.]
Ngay khi Diệp Thư lộ mặt, Phó Kiến Hoa lập tức dung mạo xinh của cô cho kinh ngạc, nhưng nhiều năm binh nghiệp rèn luyện cho khả năng bình tĩnh xử lý việc.
“ là trong làng, giờ về thăm nhà, mang cho gia đình ít đồ ăn, sợ ướt nên mượn ô của đồng chí để che chắn.” Anh mở lời giải thích.
Thì là .
“Được, nhà ở , đưa qua đó nhé.”
“Ở phía Tây cầu.”
Gần nhà họ Tạ quá, “ cũng ở gần đó, chúng cùng đường.”
Phó Kiến Hoa trong lòng chút kinh ngạc, theo lý mà thì lý do gì để nhớ gần nhà , nhưng mấy năm về làng , lẽ là làng khác gả đến, hoặc là thanh niên trí thức, thiên về khả năng thứ hai hơn, khí chất của cô đồng chí giống nông thôn chút nào.
Diệp Thư che ô cho , vì chiều cao của , cô vươn tay cao hơn một chút.
Phó Kiến Hoa cũng nhận điều đó, nhưng tay đang xách đồ, nhẹ, tiện để cô cầm đồ tự che ô, nên đành giả vờ .
Hai một lúc, ai gì, khí nhất thời chút ngượng nghịu.
“Anh bộ đội mấy năm ?” Diệp Thư mở lời hỏi, cô cũng thấy cả quãng đường mà tiếng nào thì ngớ ngẩn.
“Bốn năm .”
“Ồ.”
Sợ nhất là khí bỗng dưng im lặng…
Sau một lặng ngắn ngủi, Phó Kiến Hoa cũng mở lời hỏi cô, “Cô là thanh niên trí thức về làng ?”
“Ừm ừm, đúng .”
Quả nhiên…
Hai khách sáo trò chuyện một lúc, cuối cùng cũng đưa về đến nhà.
Nhìn cổng nhà , thì là nhà bà Phó, hình như ấn tượng là bà Phó một con trai bộ đội.
Cô chuyện là do các bà các cô trong làng kể, rằng nhà bà Phó là một trong những gia đình khá giả bậc nhất trong làng, gia đình đơn giản, hai vợ chồng còn một cô con gái mười mấy tuổi trưởng thành, là ngày nào cũng ăn thịt, nhưng cũng coi như vài ba ngày một . Các bà các cô trong làng sở dĩ nhà họ điều kiện như là vì một con trai bộ đội hàng tháng gửi tiền trợ cấp về nhà, nên nhà bà Phó thèm ăn cơm tập thể của làng, một tuần đều mua thịt cá một hai về nhà cải thiện bữa ăn. Diệp Thư sự chua chát trong giọng của các bà các cô, và vì thế mà chút ấn tượng về chuyện .
“Cảm ơn cô đồng chí đưa về.” Đến cửa nhà, Phó Kiến Hoa cảm ơn cô.
“Không gì, cũng tiện đường thôi.” Đưa về đến nhà , cô cũng về.
“Cô đồng chí chờ chút, lấy chút kẹo cho cô coi như quà cảm ơn, là mới mua ở thành phố mang về.” Vừa , Phó Kiến Hoa định tháo gói đồ tay .
Diệp Thư vội vàng ngăn , “Không cần , thật sự cần, nhà cháu nhiều đồ ăn ngon lắm, với thật sự là tiện đường mà, về nhà nhanh , cháu cũng về , tạm biệt.”
Cô bỏ chạy.
Phó Kiến Hoa bóng lưng nhỏ nhắn đang chạy của cô, nghĩ đến lời cô : nhà cháu nhiều đồ ăn lắm, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ .
Diệp Thư chạy một đoạn đường mới dừng , cô đầu , đàn ông nhà .
May mà dây dưa.
Cô đầu tiếp tục .
Trong lòng lẩm bẩm: Người thời đúng là lạ thật, về nhà thăm mà còn mặc quân phục, mặc thường phục chẳng tiện hơn , nhưng mà cái thời đại , bộ đội là một việc vô cùng vinh quang, nên cũng thể hiểu .