Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 41: --- Vừa lưu manh vừa ngây ngô
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Trạch dậy bộ dạng hậm hực của cô, thầm c.ắ.n chặt răng hàm để bật thành tiếng.
Bên ngoài cửa tiếng bà Tạ, Tạ Trạch lúc mới mở lời đáp: “Bà ơi, cháu đang lắp đèn điện trong phòng cô Diệp trí thức ạ. Phòng bà cũng lắp xong , bà xem thử ạ.”
Sau khi thấy tiếng bà Tạ nhà, Tạ Trạch mới đưa một tay về phía Diệp Thư.
“Lại đây.”
Diệp Thư ôm ngực, động tác phòng : “Không!”
Khóe mắt Tạ Trạch lộ ý trêu chọc: “Sao ?”
“Anh chọc !”
Tạ Trạch đặt tay lên miệng, khẽ thành tiếng: “ chọc cô chỗ nào?” Nói xòe tay cho cô xem, còn nhún vai : “Cô xem, gì .”
Diệp Thư c.ắ.n răng, tên đại lưu manh mặt, thật c.ắ.n một miếng thật đau.
Cô cũng thèm đôi co với nữa, trực tiếp với : “Anh ngoài cho !”
“Ra ngoài gì?”
“Đi đun nước cho !”
Tạ Trạch còn gì nữa thì thấy Diệp Thư trừng mắt to chằm chằm đầy hung dữ, trong mắt tràn ngập vẻ đe dọa.
Chậc, mèo hoang nhỏ chẳng chút sức tấn công nào ~
“Được , .” Không trêu cô nữa.
Anh dậy xuống giường. Anh , Diệp Thư liền xoay theo hướng, nhất quyết đối mặt với , chỉ sợ đột nhiên vồ lấy.
Đợi đến khi đó thật sự ngoài, Diệp Thư mới yên tâm. Cô xoa xoa mông, nghĩ đến cảm giác lúc nãy, cô lẳng lặng thốt ba chữ.
“Đại sắc lang.”
Vốn dĩ Diệp Thư định mấy ngày thèm để ý đến đó nữa, cô quyết định cho tay, ai bảo cứ bắt nạt cô.
Ban ngày thì , cô công việc ghi công điểm, tuy bận rộn nhưng thời gian cũng trôi qua nhanh. Vừa Tạ Trạch dạo phân chặt cây núi, cả ngày xuống cũng gặp .
Đến tối về nhà, cô vẫn tiếp tục bày thái độ kiêu ngạo, nào ngờ tên đó cực kỳ ranh ma, dường như chẳng bận tâm đến sự lạnh nhạt của cô, vẫn việc của . Điều khiến cô đó thả lỏng cảnh giác, kết quả là khi đó chuẩn sẵn nước tắm cho cô, cô mới bước phòng tập kích thành công.
Diệp Thư đẩy , nhưng ghì đầu hôn tới tấp, đến khi miệng nhỏ của cô hôn sưng lên mới buông cô .
Tạ Trạch cái miệng nhỏ nhắn bóng bẩy đó, dùng ngón tay lau lau, một cách cực kỳ tà mị.
“Ngon lành.”
Rồi cũng đợi Diệp Thư phản ứng, buông ngoài.
Diệp Thư ở đằng tức đến dậm chân.
Thật là, cũng chơi !
Đi một bước một khôn, Diệp Thư nghĩ ngày mai, ngày mai nhất định sẽ mắc bẫy nữa. Nào ngờ, ngày hôm về nhà sớm hơn cả cô. Cô bằng cách nào ư? Người đó để một mảnh giấy, rằng thị trấn lấy đồ, tối mới về, còn đun nước tắm cho cô xong và đang giữ ấm .
Sao chạy thị trấn nữa ?
Thật Diệp Thư cảm nhận , dạo Tạ Trạch ít thị trấn hơn . Hồi luôn xong việc nhanh, sớm biến mất dạng, chỉ là mỗi đều dặn dò cô một tiếng, thường thì đều thị trấn.
Giờ đây, chỉ ít đến thị trấn hơn, mà đến cả khi việc cũng chậm rãi như thể thời gian đặc biệt dư dả . Hơn nữa, chỉ việc thôi , mà còn thường xuyên lén lút cô, chỉ cần khác giới nào cạnh cô lâu một chút, y như rằng sẽ đột ngột xuất hiện. Anh hỏi cô, chỉ hỏi nam đồng chí vấn đề gì, nhưng ánh mắt tràn đầy sự đề phòng. Ai mà dám thêm lời nào, đều vội vàng bỏ chạy mất dạng.
Sau đó, mới khẽ hừ một tiếng, liếc Diệp Thư một cái, để câu "ngoan ngoãn một chút" mất.
Đã ít xảy tình huống như , suýt nữa thì Diệp Thư tức đến méo cả mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-41-vua-luu-manh-vua-ngay-ngo.html.]
Tạ Trạch thì hài lòng về chuyện , bởi vì phát hiện vài "dằn mặt" của , lấy cớ đến bắt chuyện với Diệp Thư giảm , ngay cả lúc việc bình thường cũng dám cô nhiều nữa.
Đây mới chính là mục đích cuối cùng của . Người của chỉ . Anh liếc chiếc áo Diệp Thư đang mặc, tuy chiết eo một chút nhưng hình dáng đều rõ, vì vô cùng hài lòng, nghĩ bụng còn tìm thêm những bộ quần áo như cho cô mới .
Tạ Trạch vác một đống đồ về nhà. Anh gõ cửa phòng Diệp Thư mới . Anh đặt đồ lên bàn, đó lục lọi một hồi lấy một cuốn sách ném cho Diệp Thư.
"Cuốn sách em kỹ , thấy khá ."
Diệp Thư cầm sách lên , "Kim Bình Mai"...
Mặt cô tối sầm , cô liền ném thẳng cuốn sách trả , mắng: "Anh đồ sắc lang, em bảo tìm sách, tìm loại !"
Tạ Trạch ôm lấy cuốn sách, vẻ mặt vô cùng cẩn thận, "Đừng hỏng nó, tìm nhiều nơi mới đấy. Đây sẽ là sách vỡ lòng của chúng , em đừng coi thường nó, sang năm là thể dùng ."
Diệp Thư cảm thấy mặt càng đen hơn, cái chuyện lưu manh ngây ngô thế , đúng là một loài quý hiếm thể tìm thấy ở thời hiện đại.
"Anh xem thì tự xem , em xem."
Mèo con Kute
"Không , cả hai chúng đều xem. Anh là đàn ông thì còn hiểu một chút, lỡ em , em đau thì ?"
Anh tiện rằng chỉ qua mấy chuyện tầm phào, chỉ cơ thể phụ nữ thơm và mềm mại, nhưng bao giờ thực sự thử, chỉ sợ cô thương.
Có đây, khi cùng đám đàn ông tắm chung trong nhà tắm công cộng, lúc đó đều trần truồng với . Mấy đàn ông thấy "thứ đó" của , chỉ phụ nữ của sẽ "lên tiên xuống địa", chỉ là nếu chút kỹ năng nào, e rằng ban đầu vợ sẽ chịu chút khổ sở.
Lúc đó tiếp lời, chỉ ghi nhớ câu cuối cùng.
Bây giờ tìm cô , cô mềm mại, non nớt như , tinh xảo giống như một món đồ sứ. Cô là phụ nữ nhất từng thấy, nên dám chắc cô nhất định cũng sẽ mong manh hơn. Anh cô thương. Người quen tay thì , nhưng chuyện đó cũng thể tìm khác để thử nghiệm, nên chỉ thể "lý thuyết suông" thôi.
Mặt Diệp Thư lúc xanh lúc trắng, cô thật sự đ.á.n.h cho một trận.
Tạ Trạch tiếp tục dây dưa vấn đề với cô, lấy vài cuốn sách khác, đều là những tác phẩm văn học.
"Còn những cuốn sách nữa."
Diệp Thư liếc hai cái, mấy cuốn sách đó thì bình thường, chỉ là nội dung bên trong lẽ khá tối nghĩa và khó hiểu, chung là tính giải trí cao.
Lấy xong sách, Tạ Trạch lấy vài bộ quần áo mùa đông. Diệp Thư chỉ liếc màu sắc mấy bộ quần áo đó vài , vẻ hài lòng lắm.
Tạ Trạch cũng nhận điều đó, : "Hôm nay vội, nên chỉ đành mua đồ sẵn ở cửa hàng trong thị trấn thôi. Trông bằng quần áo của em, em cứ chịu khó mấy ngày nhé. Hai ngày nữa đợt gió lạnh , đợi tìm thành phố mua cho em vài bộ quần áo ."
Lời của cũng toát lên sự chu đáo, Diệp Thư mất hứng. Anh thật sự đối xử với cô , thích, chỉ là bạn gái của , còn vợ chính thức, ngay cả ở thời hiện đại cũng hiếm bạn trai nào chăm sóc yêu đến .
"Vâng, cảm ơn ."
Trong lòng Tạ Trạch cảm thấy thoải mái, sự mệt mỏi chuyến lập tức tan biến.
Anh lấy một chiếc mũ Lôi Phong che tai, đây là thứ đặc biệt mua. Gương mặt cô mềm mại, sớm phát hiện , hễ gió lớn một chút là cô che mặt, chắc là gió thổi đau.
Anh dậy đội mũ lên đầu cô, đó ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô : "Thật , đội chiếc mũ lên trông em hẳn . Gương mặt nhỏ nhắn hồng hào thế thì đội cái gì cũng thấy sang trọng."
Diệp Thư chọc , "Vậy gương mặt nhỏ nhắn hồng hào cho hôn một cái ?" Cô , xem như là để đền đáp sự chu đáo của .
Nụ mặt Tạ Trạch lập tức thu , "Cái là em đấy nhé, đ.á.n.h nữa ."
Diệp Thư chớp chớp mắt , "Cơ hội ngàn năm một đấy."
Quả nhiên Tạ Trạch liền đưa tay nâng mặt cô lên. Gương mặt nhỏ nhắn của cô chiếc mũ che vầng trán và đôi tai, những đường nét ngũ quan như phóng đại lên, càng trở nên lộng lẫy. Tạ Trạch chằm chằm gương mặt non mềm như ngậm nước của cô, Diệp Thư cũng tủm tỉm .
Tạ Trạch cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, điên cuồng "đánh dấu" một bên má cho đến khi thỏa mãn mới chuyển sang bên .
Diệp Thư nhắm mắt tận hưởng sự âu yếm của , cho đến khi môi chạm gần môi cô, cô mới chủ động đón lấy.
Dưới bóng đèn, tường in bóng hai đang hôn sâu, khí trong phòng dần nóng lên, mờ ám và quấn quýt.