Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 37: Ai gửi bưu kiện? ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trận mưa hỏng hết lương thực của Diệp Thư. Lần Tạ Trạch khi về mua thêm cho cô một ít. Khi trả tiền, Diệp Thư cứ thèm thuồng chằm chằm đủ loại phiếu trong tay .
Đợi hai về, đường , Diệp Thư mới mở lời: “ dùng tiền đổi phiếu với ?”
Cô ở đây lâu như , cũng tiền tệ của thời đại lưu thông như thế nào. Vấn đề là cô chỉ tiền thôi thì đủ, nhiều thứ cơ bản thể mua , nếu thì mua với giá cao hơn, hoặc chợ đen mua. nếu bắt thì e rằng đồn công an.
“Em cần phiếu gì?” Tạ Trạch chút cảnh giác.
“À, nếu phiếu thì thể tự mua sắm những thứ , cần lúc nào cũng là mua.” Trời ơi, cô, một nghiện mua sắm, đến đây mà uất ức đến mức nào. Đồ đạc thì khó mua , rõ ràng cô tiền, nhưng chỉ tiền mặt mà phiếu thì thực tế chẳng phát huy tác dụng lớn lao gì.
“Hơ,” Tạ Trạch : “ mua cho em thì gì ?”
Diệp Thư nữa, đúng là thể lý với .
Tạ Trạch nửa ngày thấy tiếng cô, đoán chắc là cô vui . Anh nghĩ đúng là nên ép quá, cho dù trong lòng nghĩ thì cũng thể hiện quá rõ. Anh rõ, cô tiểu thư đỏng đảnh cá tính lắm, hối lộ bí thư thôn chẳng là một ví dụ điển hình . Nếu ép cô quá đáng, e là cô gây chuyện phiền phức gì đó.
“Được thôi, em phiếu tem gì, cứ với , sẽ kiếm cho em.”
Diệp Thư thấy mới vui vẻ trở .
“Những thứ cơ bản thì em đều , nhất là nhiều một chút, như mới đủ dùng.”
Khóe miệng Tạ Trạch khẽ nhếch lên. Quả nhiên, đồng ý là cô hăng hái ngay.
“Được, nhưng để tránh em tiêu xài phung phí, phiếu tem sẽ chia đợt mà đưa cho em.”
“Sao như chứ, thế thì còn gì là thú vị nữa.” Diệp Thư vui, cảm thấy đúng là đang trêu chọc .
“Em yên tâm, chắc chắn sẽ đủ cho em tiêu xài hằng ngày, hơn nữa là vì cho em.”
“Thế xem, cho em ở chỗ nào?” Cô mới tin .
“Em xem, lúc em ở ký túc xá thanh niên trí thức là sống sung sướng nhất ?” Tạ Trạch hỏi cô.
“ .” Mặc dù cô thừa nhận.
Tạ Trạch tiếp tục , giống như đang giảng giải đạo lý cho cô , “Bây giờ em ở nhà , thì việc nhẹ nhàng nhất, bình thường ăn uống ngon, ngày ngày mua những thứ về. Em thử nghĩ xem, trong thôn mấy như em?”
Diệp Thư im lặng gì nữa.
“Cho nên trông chừng em, cũng hạn chế em . Nếu kẻ lòng thấy tố cáo lên cấp , xuống điều tra một cái, ôi trời, cả một căn phòng đầy đồ , lúc đó em giải thích thế nào?”
“Được .” Nghe cũng vẻ hợp lý.
Cuối cùng cũng dọa cô . Tạ Trạch thầm trong lòng, : “Yên tâm, phiếu của em sẽ giữ giúp em, thiếu một tờ nào .”
“Hừ, nhất là giữ lời đó.” Vừa cô nhéo nhéo miếng thịt ở eo .
Tạ Trạch sợ gì, chỉ sợ nhột. Bị cô véo một cái, suýt nữa thì giữ vững tay lái xe đạp, cả chiếc xe cũng bắt đầu lắc lư, khiến Diệp Thư sợ hãi ôm chặt eo kêu oai oái.
May mà cuối cùng Tạ Trạch cũng giữ vững xe.
“Anh nãy gì !” Diệp Thư còn tưởng cố ý dọa cô.
Tạ Trạch chút ngại ngùng, “Khụ, đừng tùy tiện đụng eo đàn ông, chỗ đó dễ đụng .”
Diệp Thư:…
Sợ nhột thì sợ nhột , gì mà eo đàn ông đụng . Đàn ông đúng là thích vẻ, đặc biệt là đàn ông mà cô đang ôm đây.
Hai về đến nhà vui vẻ, bà nội Tạ cũng nấu cơm xong và chờ họ về.
Ăn cơm xong, Diệp Thư cùng Tạ Trạch dọn dẹp bát đũa. Trước khi về phòng, bà nội Tạ chợt nhớ điều gì đó, bà với Diệp Thư là hôm nay một gói bưu kiện gửi đến nhà, là gửi cho cô.
Diệp Thư chút ngạc nhiên, hóa nguyên chủ đến đây , liệu là cha của nguyên chủ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-37-ai-gui-buu-kien.html.]
Tạ Trạch chắc cũng nghĩ giống cô, thế là trực tiếp bảo cô về phòng xem , ở đây tự dọn dẹp là .
Diệp Thư thực sự tò mò về gửi gói bưu kiện, nên cũng từ chối, rửa sạch tay liền về phòng.
Vừa bước phòng thấy một gói bưu kiện lớn bàn, cô mở xem, hóa là một đôi giày da nữ, khá tinh xảo. Trong thời đại , đôi giày da như chắc chắn rẻ.
Chỉ là đôi giày đối với cô gái xuống nông thôn như cô lúc thật chút hợp thời. Chẳng đến việc cô , ngay cả khi cô , nếu mặc đôi giày da ở nông thôn, e là dân làng sẽ nghĩ cô cố tỏ thanh cao, nỡ từ bỏ cuộc sống thành phố.
Đây thực sự là gói bưu kiện do cha nguyên chủ gửi tới ? Diệp Thư chút nghi ngờ, cô thấy gói bưu kiện còn một lá thư, cô cầm lên mở .
Trên đó :
Thư :
Chúc thư vạn sự lành.
Đã mấy tháng kể từ khi em xuống nông thôn , em sống , em còn giận ?
Lúc đó giúp em, giúp bác trai bác gái, thực sự là tình hình lúc đó quá phức tạp, thực sự thể gì .
Thư , trong lòng vẫn luôn em, sẽ đợi em về.
Em còn nhớ đây em thích giày da kiểu Tây nhất , cho nên gửi tặng em một đôi. Sau khi em ở nông thôn nhớ thì hãy đôi giày da kiểu Tây , cứ như đang ở bên cạnh em . Đợi tình hình lắng dịu một chút, sẽ tìm cách đưa em trở về.
Thư , đừng giận nữa.
— Huy
Diệp Thư xong lá thư , đầu óc cuồng. Cứ tưởng là cha nguyên chủ gửi tới, ai dè là "tín đồ" của nguyên chủ.
Cô lá thư liền đại khái là chuyện gì. Kẻ tên Huy , gia cảnh chắc hẳn tệ, nguyên chủ thể nhờ giúp đỡ, thì gia đình hẳn là chút thế lực, hơn nữa chắc chắn kinh doanh. Chỉ là giúp nguyên chủ và cha cô , khiến nguyên chủ vẫn xuống nông thôn.
Hơn nữa, tên đàn ông đúng là buồn . Nguyên chủ trong tình cảnh nào mà vẫn còn gửi một đôi giày da đến, đúng là đầu óc. Còn là sẽ đợi cô mãi mãi, nghĩ như thì nguyên chủ sẽ cảm kích đến rơi nước mắt ? Đọc xong lá thư , cô chỉ thấy một tên công tử bột chẳng mấy năng lực. Loại cô thấy nhiều , chỉ thể vận đào hoa của nguyên chủ thật sự tệ hại, xung quanh là những tên đàn ông trách nhiệm.
Mèo con Kute
“Ai gửi gói bưu kiện ?” Giọng từ phía Diệp Thư truyền đến, giọng điệu, dán sát lưng cô .
Diệp Thư lập tức úp lá thư . Mặc dù trong lòng cô trong sạch, nhưng cô theo bản năng Tạ Trạch thấy lá thư . Cô cảm thấy nếu mà , chắc chắn sẽ ầm lên với cô.
Thực Tạ Trạch nãy thấy hai chữ "Thư " . Thấy Diệp Thư úp lá thư , cũng nhiều, chỉ dáng vẻ chột của cô, xuống ghế, cầm đôi giày da lên săm soi thật lâu.
Diệp Thư thì nín thở dám hó hé.
Tạ Trạch ngắm nghía xong đôi giày da, sang Diệp Thư mỉm . Diệp Thư nụ đó mà nổi hết da gà.
“Đôi giày da tệ, cha em gửi ?”
Diệp Thư nghĩ vẫn nội dung lá thư, hỏi , cô vội vàng gật đầu.
“Ồ ~ Vậy đưa lá thư cho xem nào, xem cha vợ tương lai dặn dò gì trong thư ?”
Diệp Thư:…
“Ha ha, cần ạ, chỉ là mấy lời hỏi han thôi, gì mà .” Cô định gấp lá thư , chuẩn tiện tay cất .
“Đưa đây.” Giọng Tạ Trạch trầm xuống.
Diệp Thư giả vờ thấy, cô tiếp tục gấp lá thư, kết quả liền dùng tay đập mạnh xuống bàn, khiến Diệp Thư giật run rẩy cả .
“Đưa đây, đừng để thứ ba.”
Oa oa oa, Diệp Thư nhát gan . Cô ngoan ngoãn đưa lá thư cho .
Tạ Trạch nhận lấy lá thư mở . Khi thấy hai chữ "Thư ", ngẩng đầu Diệp Thư một cái, ánh mắt đó cứ như thể sắp thẳng : Xem lát nữa xử lý em thế nào đây.
Diệp Thư rụt cổ dám gì nữa. Thật là, những ngày tháng chẳng bao giờ yên , nhưng chuyện liên quan gì đến cô chứ, cô thật vô tội mà! Cô nguyên chủ, hơn nữa cô cũng nghĩ nguyên chủ thích cái tên Huy đó , cuối cùng là cô, vô tội nhất, gánh chịu cơn giận , uất ức thật –