Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 35: --- Vô tình dẫn đầu trào lưu

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm , khi Diệp Thư , cũng phát hiện chiếc áo cô khác biệt lạ thường. Đó là kiểu vạt chéo thịnh hành ngày xưa, nhưng Diệp Thư mặc lên thực sự một phong vị đặc biệt.

 

Mấy nữ đồng chí cuối cùng nhịn , chạy đến mặt Diệp Thư hỏi chiếc áo từ .

 

Diệp Thư đây là Tạ Trạch tặng cô, chỉ đây là quần áo thời thượng ở thành phố bây giờ, nhiều ở thành phố đều mặc như .

 

Lời nếu là khác , e rằng còn ai tin, dù kiểu dáng quần áo cũng là của bao nhiêu năm . lời đúng lúc từ miệng Diệp Thư , thì vài phần đáng tin .

 

Diệp Thư thì khỏi , chỉ riêng việc ăn diện cầu kỳ của cô là điều ai cũng thấy rõ. Lại nghĩ đến phận đây của cô, tiểu thư nhà tư bản, là ngày nào cũng mặc đồ nhất.

 

Mấy nữ đồng chí tin lời , lẳng lặng bỏ .

 

Lại mấy ngày , mấy nữ đồng chí cũng mặc lên những chiếc áo vạt chéo chiết eo, chỉ là màu sắc quần áo tươi tắn bằng của Diệp Thư.

 

Họ mặc đồ mới đặc biệt vênh váo, gặp ai hỏi là họ kiêu ngạo khoe rằng đây là quần áo thịnh hành nhất ở thành phố bây giờ, thành phố ai cũng mặc như ——

 

Dần dần, tất cả các nữ đồng chí trong làng đều bắt đầu mặc áo vạt chéo chiết eo. Có thì tìm thợ may đồ mới, điều kiện thì lấy quần áo cũ ở nhà sửa phần vải ở eo.

 

Tạ Trạch thấy những chiếc áo vạt chéo khắp nơi trong làng, cũng chút ngơ ngác.

 

Về điều , Diệp Thư vênh váo, cô kể đầu đuôi câu chuyện cho Tạ Trạch , đó thì chìm đắm trong hạnh phúc vì dẫn đầu trào lưu trong làng.

 

Tạ Trạch xong lời cô thì dám gì nữa. Anh ngờ lời tùy tiện bừa thể phát triển thành như thế . Lại ai đó còn đang sung sướng tự hào, chuyện thể thành công đúng là , mà là vì cô . Người xinh , mặc gì cũng , khác bắt chước theo cho .

 

cũng ghi nhớ , chuyện bừa tuyệt đối thể để mắt , nếu nhất định sẽ gặp rắc rối lớn. Có khi cô tiểu thư một khi giận lên, đến bàn tay nhỏ cũng thèm cho nắm nữa.

 

Qua chuyện , Diệp Thư cũng nghĩ thông một điều, đó là đến từ hậu thế, hơn khác mấy chục năm gu thời trang. Cô thể tự thiết kế quần áo cho mặc mà, giống như may nội y, ý tưởng của thể y hệt ?

 

Sắp đến mùa đông , cô thể nào cứ mặc độc một chiếc áo khoác quân đội suốt cả mùa đông . Như thế thì quá quê mùa , cô là một tín đồ thời trang mà, thể chịu nổi sự quê mùa.

 

Thế là đến cuối tuần, cô bảo Tạ Trạch đưa cô thị trấn, may quần áo, may quần áo mùa đông, và bảo đưa cô đến tiệm may .

 

Chỉ cần cô gây chuyện, Tạ Trạch sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.

 

Diệp Thư bước tiệm may thấy bà thím đó.

 

yêu cầu may quần áo của , sợ bà thím hiểu, cô lấy bản phác thảo vẽ . Bà thím , lập tức bộ quần áo bản vẽ cho kinh ngạc, bà nhịn liếc Diệp Thư một cái.

 

Trong lòng nghĩ, trong cái đầu chứa gì là quần áo , rõ ràng là bạc trắng lấp lánh (tiền bạc).

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-35-vo-tinh-dan-dau-trao-luu.html.]

 

lập tức đồng ý, đảm bảo sẽ xong trong vòng một tuần, và bảo Diệp Thư tuần đến lấy.

 

Thế là Diệp Thư đưa tiền đặt cọc , định rời thì thấy mấy cô gái bước .

 

“Bà chủ, chiếc áo lót kiểu mới nhà cô mặc thấy ưng lắm, mấy cô bạn của cũng may y chang, chính là kiểu .” Cô gái xong sợ bà chủ tiệm may đến mẫu nào, liền rút chiếc áo lót từ trong túi vải đưa cho bà xem.

 

Diệp Thư liếc chiếc áo lót, sang bà chủ tiệm may.

 

Bà chủ thấy phát hiện thì gượng với Diệp Thư.

 

Đợi mấy cô gái đặt hàng xong rời , bà chủ mới định giải thích với Diệp Thư.

 

Nào ngờ Diệp Thư trực tiếp ngắt lời bà: “Bà chủ, chiếc áo lót bà cứ chép mẫu mà may, còn bộ quần áo hôm nay nhờ bà may, bà cũng thể chép mẫu.”

 

Bà chủ còn kịp vui mừng, Diệp Thư tiếp tục : “Áo lót thì thôi, nhưng bắt đầu từ bộ đồ , mỗi một mẫu bà trả cho hai mươi tệ.”

 

Bà chủ tiệm may nhíu mày, hai mươi tệ là quá nhiều, bà mở miệng định trả giá.

 

Diệp Thư dường như đoán ý định của bà, cô tiếp tục : “Hai mươi tệ nhiều , lợi nhuận bán của bộ đồ chắc chắn chỉ hai mươi tệ tiền lời đó. Nếu bà tiếc thì sẽ tìm tiệm may khác.”

 

Vừa Diệp Thư , bà chủ vội vàng ngăn : “Đừng… , hai mươi tệ thì hai mươi tệ!” Bà đương nhiên lợi nhuận chỉ là hai mươi tệ, chỉ riêng chiếc áo lót thôi bà kiếm ít , chẳng qua là bà ép giá thêm chút nữa, ngờ cô gái bề ngoài vẻ dễ lừa nhưng thực .

 

Diệp Thư cong môi , đây là tiền từ trời rơi xuống, cô lười kinh doanh ăn lớn, chỉ là nhân lúc may đồ thì tiện thể bán một cái thiết kế. Tiền kiếm một cách dễ dàng như tại kiếm, dù bà chủ chắc chắn sẽ lén lút bán các mẫu của cô, thì chi bằng thu một ít phí để kiếm thêm tiền lời.

 

Không ngờ quần áo bất ngờ thú vị như , Diệp Thư đầy khí thế rời khỏi tiệm may.

 

Tạ Trạch đang đợi cô ở bên ngoài, thấy cô may xong bộ đồ mà hừng hực khí thế như tiêm t.h.u.ố.c kích thích , hỏi: “Sao thế?”

 

…” Cô dừng một chút, quyết định , tiền chừng thể tiền riêng của cô đó.

 

“Không cả, chỉ là sắp quần áo mới nên vui quá thôi. Ôi chao, chúng nhanh , đói bụng .”

 

Cô kéo định , Tạ Trạch tin lời cô lắm, cô đói bụng bao giờ chứ, lấy cớ đói bụng khi dối thôi.

Mèo con Kute

 

nghĩ chỉ là chuyện may đồ thôi, chắc cũng gây rắc rối lớn gì, nên cũng hỏi thêm nữa.

 

Mãi Tạ Trạch mới , chính sự chủ quan của lúc đó khiến ngày đêm thương nhớ tiền mà bỏ trốn, nhưng đó là chuyện , tạm thời nhắc đến.

 

 

Loading...