Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 32: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:48
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ban thưởng

 

Sau khi ăn trưa xong, Tạ Trạch chủ động rửa bát, Diệp Thư đỡ bà nội Tạ về phòng, cái miệng nhỏ ngọt ngào dỗ dành lớn tuổi, về mặt cô dường như năng khiếu đặc biệt, đây cô cũng , khi ở bên cha thì luôn kiêu ngạo một chút, nhưng mặt ông bà ngoại là hình ảnh ngọt ngào thích nũng, đặc biệt cô thấy bà nội Tạ hình đặc biệt gầy yếu, mặt cũng nhiều nếp nhăn, chịu nhiều khổ sở, trong lòng cô càng thêm xót thương cho bà cụ .

 

Cô đỡ bà lên giường, : “Bà nội, bà vất vả , buổi chiều bà nghỉ ngơi một lát, ngủ một giấc trưa ạ.”

 

Bà nội Tạ trong lòng đặc biệt vui vẻ, bà lấy cái hũ đặt bên giường , mở nắp, lấy từ bên trong một miếng bánh đào giòn.

 

“Đứa bé ngoan, đây, ăn miếng bánh đào giòn .”

 

Diệp Thư:…

 

Cô nhận lấy bánh đào giòn, “Cảm ơn bà nội.”

Mèo con Kute

 

“Đứa bé ngoan, mau nếm thử , bánh đào giòn ngon lắm.” Bà giục, già luôn như , cứ thấy con cháu ăn miệng mới yên tâm.

 

“Vâng, cháu ăn.” Diệp Thư c.ắ.n một miếng nhỏ, nhai nhai.

 

“Đứa bé ngoan, ngon ?”

 

“Ngon ạ, bà nội… bà nội mau ngủ ạ, cháu ngoài xem bát đĩa rửa xong ạ.”

 

Diệp Thư nhanh chóng lẻn ngoài.

 

bếp, thấy bóng dáng cao lớn vẫn đang rửa bát, cô đến, vỗ vỗ lưng .

 

Tạ Trạch , một miếng bánh đào giòn trực tiếp chọc miệng , theo bản năng há miệng.

 

“Nào, c.ắ.n một miếng lớn.” Diệp Thư .

 

Tạ Trạch ngoan ngoãn nhai.

 

“Bánh đào giòn ngon ?”

 

Ngon mà.

 

Anh gật đầu.

 

“Hì hì, ngon thì ăn nhiều , để một miếng nào nhé.”

 

Diệp Thư hài lòng, đợi một lát, : “Ăn hết miếng trong miệng , há miệng , c.ắ.n thêm một miếng nữa… Ưm, ngoan lắm.”

 

Dọn dẹp xong bếp núc, trở về phòng Tạ Trạch kể cho Diệp Thư chuyện thanh niên trí thức phân về ở nhà dân.

 

“Vậy ?”

 

“Em còn nữa?” Ánh mắt đen thẫm, bĩu môi chỉ chỗ hành lý.

 

“Hì hì.” Diệp Thư hiểu .

 

Diệp Thư đến bên hành lý, đại khái lật xem một chút, khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu nhăn .

 

Quả nhiên tất cả đều ướt sũng, cô còn tìm nội y mặc.

 

“Sao thế?”

 

“Quần áo của ướt hết mặc .”

 

“Em mặc cái nào? Lấy đây.”

 

Chẳng lẽ cách nào ? Diệp Thư lấy một bộ quần áo mỏng đưa cho .

 

Rồi cô thấy Tạ Trạch cầm quần áo ngoài giặt qua bằng nước, vắt khô bếp.

 

Diệp Thư: Hả?

 

Cô nhấc chân cũng theo.

 

Thấy Tạ Trạch trải quần áo đặt nắp nồi đun nước.

 

Diệp Thư chợt hiểu , hóa còn thể ! Mở mang tầm mắt !

 

Tạ Trạch đặt quần áo để hong khô, bảo Diệp Thư phòng tự chơi một lát, đó khỏi bếp căn phòng trống ở phía bên của ngôi nhà, bắt đầu dọn dẹp bên trong.

 

Diệp Thư kỹ một lúc lâu, xác định nhất thời sẽ ngoài, cô mới lấy nội y của , đó cũng giặt bằng nước, vắt khô thật mạnh, lén lút chạy bếp đặt nội y quần áo chạy về phòng.

 

Hy vọng nội y thể khô nhanh, để cô thể thần quỷ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-32.html.]

 

Tạ Trạch dọn dẹp nhanh, căn phòng đó khi nhà sửa sang thì ai ở, bình thường chỉ để một đồ lặt vặt, bê đồ lặt vặt đặt tạm mái hiên ngoài nhà, đó nhà bắt đầu lau dọn bụi bặm, dọn dẹp xong thì mưa cũng nhỏ hơn, nhân tiện mở cửa sổ cho thông gió.

 

Cái giường trong căn phòng cũng là giường sưởi, cho cô ngủ, mùa đông trời lạnh sẽ đốt sưởi cho cô, tối sẽ lạnh cóng nữa.

 

Chăn mền của khu thanh niên trí thức ướt sũng, bông thấm nước nặng trĩu, còn bẩn thỉu, nên cũng mang về.

 

Trong nhà vẫn còn chăn bông, chỉ là loại mới tinh. Thời tiết bây giờ cũng tiện ngoài, đành dùng tạm. Anh trải giường xong, đặt cái bàn giữa, lau chùi tủ quần áo, mở toang phơi cho khô, lúc mới khỏi phòng để mang đồ của cô .

 

Diệp Thư đang giường, thấy bước , lập tức nở một nụ khách sáo.

 

"Sao nghỉ một lát? Không lạnh ?"

 

Diệp Thư lắc đầu, " lạnh."

 

Tạ Trạch liếc cô vài , thấy cô gì nữa thì vác cái tủ quần áo đóng cho cô ngoài.

 

Anh khỏi phòng, Diệp Thư mới thở phào nhẹ nhõm. Thật là c.h.ế.t, mới mặc nội y thì , suýt nữa thì bắt gặp.

 

Tạ Trạch tiếp tục dọn dẹp căn phòng. Lúc cố ý một cái kệ nhỏ bên cạnh lò sưởi, giờ thì tiện cho cô để mấy đồ dùng hằng ngày. Sau lò sưởi thì cần chạy xuống lấy đồ nữa.

 

Nhìn cái tủ khóa, tìm một sợi dây thép loay hoay một chút ổ khóa, cái khóa liền bật mở.

 

Mở loại khóa đối với thì dễ như trở bàn tay.

 

Anh lấy đồ ăn bên trong , ướt hết cả thể ăn nữa, tiện tay vứt sang một bên. Anh thấy một cái túi nhỏ, định để sang một bên thì tay khựng , trực tiếp mở túi trong.

 

Anh nhướn mày, nhiều tiền thế . Cô ở nơi , chăm sóc, gì cần dùng đến tiền. Hơn nữa, tiền nhiều để thì đầu óc lúc nào cũng linh hoạt hơn, cái kiểu suy nghĩ dư thừa cần . Cô chỉ cần ở yên đây, ở sự bao bọc của ...

 

Tạ Trạch lộ vẻ gì, đóng túi đặt sang một bên. Sau khi dọn sạch tủ, đặt nó chỗ thông gió để thổi khô, mang các vật dụng hằng ngày khác như cốc nước rửa sạch sẽ đặt lên kệ.

 

Khi căn phòng dọn dẹp tươm tất, mới gọi cô .

 

Diệp Thư bước phòng, mắt cô lập tức sáng bừng.

 

Mặc dù căn phòng bây giờ vẫn còn khá trống trải, nhưng mới, hơn nữa tất cả các vật dụng đều mang một nét cổ điển, ngay cả chiếc chăn lò sưởi cũng "mùi" của ngày xưa.

 

nghĩ, bây giờ chẳng chính là ngày xưa .

 

Khẽ bật , Diệp Thư trực tiếp phịch xuống lò sưởi, cả duỗi thẳng thành hình chữ đại, vung tay vung chân cảm nhận.

 

Ừm, cũng thoải mái thật đấy.

 

Tạ Trạch thấy cô thích, trong lòng cũng vui vẻ.

 

Tiểu thư đỏng đảnh bình thường trông vẻ yếu ớt, nhưng thực dễ chiều. Lại nghĩ đến thái độ của cô đối với bà nội , đó thật sự là giả vờ.

 

Anh chợt hiểu thu hút.

 

thật sự khác biệt với , lẽ từ nhỏ lớn lên trong tình yêu thương bao bọc, nên dù cô đỏng đảnh, yêu thích hưởng thụ nhưng trái tim nhân hậu.

 

sự đồng cảm. Trong thời đại , mỗi đều chỉ lo cho bản , ngay cả cũng . Dù cố gắng đạt bao nhiêu vật chất, nhưng trái tim vẫn u ám, mục đích của luôn đơn độc và thô bạo, cho đến khi cô xuất hiện.

 

Tạ Trạch lặng lẽ cô, tình cảm âm thầm ẩn chứa.

 

Cho đến khi cô xuất hiện, trái tim mới bắt đầu ánh sáng chiếu .

 

Tạ Trạch xuống mép giường, hỏi: "Thích ?"

 

"Thích."

 

" dọn dẹp vất vả thế , cô cảm ơn một tiếng ?"

 

Đòi thưởng ?

 

"Cảm ơn ." Mắt cô cong cong, lời cảm ơn thì gì mà khó.

 

"He he," Tạ Trạch cúi đè lên cô, "Còn gì nữa?"

 

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại mặt, ánh mắt Diệp Thư chút lảng tránh, cô ngượng ngùng liếc sang hai bên.

 

"Cửa vẫn còn mở kìa."

 

Tạ Trạch vẻ ngượng ngùng của cô cho thích thú, ánh mắt tràn ý , "Yên tâm, ai ."

 

Nói , môi trực tiếp phủ lên. Anh nhẹ nhàng mút lấy đôi môi lạnh của cô, cho đến khi bắt đầu đáp , mới bắt đầu mạnh mẽ, quấn quýt lấy cô, nồng nhiệt triền miên.

 

 

Loading...