Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 31: Phân công chỗ ở ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:47
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong giấc mơ, Diệp Thư cảm thấy mặt ngứa từng cơn, cô đưa tay gãi gãi, cái miệng nhỏ lầm bầm vài tiếng ngủ .
Chẳng mấy chốc, miệng cô cũng bắt đầu ngứa ngáy, khiến cô ngủ yên .
Thật là phiền c.h.ế.t !
Lần cô trực tiếp dùng tay che miệng , nghĩ bụng thế hẳn sẽ yên một lát.
Cô chìm giấc ngủ sâu.
Đột nhiên bàn tay đang đặt miệng cô nắm lấy mạnh mẽ ấn sang một bên. Diệp Thư hành động bất ngờ dọa đến mức mở to mắt, giây tiếp theo miệng cô bịt kín.
“Ưm…”
Cô cố dùng sức đẩy đang đè lên , nhưng đó hề nhúc nhích, thậm chí còn cạy hàm răng cô, lực đạo hung bạo vô cùng, đến nỗi lưỡi cô cũng quấy đau.
Đôi môi dính chặt như nam châm, Diệp Thư hôn liền mấy phút mới đẩy , khoảnh khắc đôi môi tách rời do dính quá chặt phát tiếng “chụt” đầy gợi cảm.
“Anh gì thế!” Cô đỏ mặt trách móc.
Tạ Trạch cô, trong mắt dường như ý vô tận, “Anh gọi em dậy ăn cơm.”
Diệp Thư ngoài cửa, bên ngoài vẫn còn mưa, mà trời vẫn xám xịt, trông như sáng hẳn.
“Nói dối! Rõ ràng trời còn sáng.”
Nụ mặt Tạ Trạch càng tươi hơn.
“Thật sự muộn , lừa em , bên ngoài trời nên mới tối như .”
Diệp Thư nghĩ mấy ngày nay thời tiết đúng là như thế, cô miễn cưỡng tin lời .
Mèo con Kute
“Vậy gọi thì gọi thôi, còn hôn !” Lại còn hôn dữ dội đến thế, còn tưởng đang hút âm khí của cô đấy chứ.
Tạ Trạch thật thà thừa nhận, “Một lúc kiềm chế .”
Anh ngại rằng vì bộ dạng cô khi ngủ quá đỗi quyến rũ, thể kìm lòng nổi. Trời đất ơi, khi thấy cô mặc đồ của giường ngủ, trái tim như đ.á.n.h mạnh một cái, lý trí trong nháy mắt tan biến hết.
Diệp Thư dậy, nhưng thẳng lên cảm thấy sức nặng trĩu xuống ở ngực, thế là cô trốn trong chăn.
“Giờ tiện mặc quần áo, ăn nữa.”
“Không ăn cơm , em chờ chút, mang đến cho em.”
“Ấy…” Diệp Thư gọi , nhưng đó nhanh, cô còn với rằng ăn cơm giường vệ sinh…
Tạ Trạch bưng một bát mì canh nhà, bên giường, “Nào, ăn .”
“ mà còn đ.á.n.h răng.” Diệp Thư đáng thương .
Tạ Trạch:…
là lắm điều rắc rối.
Anh nghiến răng, “Chờ.”
Nhờ Tạ Trạch trong nhà chút đồ tồn, Diệp Thư thoải mái đ.á.n.h răng.
Tạ Trạch hầu hạ xong vị tổ tông sống , thấy cô bắt đầu ăn mì trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Mì nấu thơm, phía rắc những hạt thịt nạc băm nhỏ, còn điểm thêm chút hành lá, hơn nữa lượng mì trong bát cũng nhiều, chắc là sức ăn của cô nên cố ý múc ít, ngược nước canh thì khá đầy, thời tiết húp một ngụm canh nóng xuống dày thì còn gì bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-31-phan-cong-cho-o.html.]
Diệp Thư ăn hết bát mì, ăn xong thì bát khác bưng , miệng cũng chủ động lau.
“Ăn no thì em nghỉ ngơi thêm chút, khu thanh niên trí thức xem tình hình.”
“Được, đợi về.”
Diệp Thư giường, cô sờ bụng, khúc khích ngốc nghếch.
Sau khi ăn no chỉ bụng ấm áp, mà ngay cả lòng cũng trở nên ấm áp.
Tạ Trạch một chuyến đến khu thanh niên trí thức, may mà nhà cửa đổ sập, nhưng cả căn nhà tàn phá còn hình dạng gì, cả mái nhà đều thổi bay mất, sân viện cũng một đống đổ nát.
Anh nhíu mày, đầu về phía nhà trưởng thôn.
Khi Tạ Trạch đến, nhà trưởng thôn vây kín một đám đông, đa là thanh niên trí thức, còn nhiều lớn tuổi trong làng, đang thảo luận về vấn đề chỗ ở của thanh niên trí thức .
Trong cuộc trò chuyện đó, những thanh niên trí thức đều rằng khu nhà họ đang ở vốn là một căn nhà cũ nát, chỉ sửa sang sơ sài cho họ ở, đây chính là lý do khiến căn nhà chịu nổi gió lớn mưa to.
Vì điều , họ bày tỏ sự bất mãn và phản đối thái độ qua loa gì của làng. Họ là những hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước về nông thôn giúp đỡ xây dựng nông thôn, giờ đây họ làng dùng căn nhà tiềm ẩn nguy hiểm cho họ ở, ngay cả an cá nhân của họ cũng đảm bảo, đúng là quá đáng.
Hiện tại họ kiên quyết sẽ ở đó nữa, sửa sang cũng , họ mạnh mẽ bày tỏ yêu cầu của , nếu làng đồng ý, thì hãy để gia đình đồng ý đó ở khu nhà thanh niên trí thức, họ thanh niên trí thức nguyện chịu trách nhiệm việc sửa sang khu nhà!
Trưởng thôn cũng bắt đầu lo lắng, cuối cùng khi bàn bạc, quyết định chia thanh niên trí thức về ở trong nhà những hộ dân điều kiện, việc ăn ở của thanh niên trí thức do nhà dân chịu trách nhiệm, đồng thời công điểm khi thanh niên trí thức cũng sẽ trực tiếp tính nhà dân đó.
Lúc , tâm tư bắt đầu trở nên sôi nổi, những thanh niên trí thức nam thường kiếm nhiều công điểm thì nhanh chóng dân nhận về, còn một gia đình nghèo lấy vợ thì tủm tỉm thể nhận nữ thanh niên trí thức, một thanh niên trí thức lén lút yêu đương thì chọn về nhà đối tượng của , cuối cùng chỉ còn vài thanh niên trí thức lẻ tẻ ai nhận, trưởng thôn trực tiếp vung tay chỉ định vài dân, bảo họ đưa về.
Đến đây, vấn đề chỗ ở của thanh niên trí thức cũng coi như giải quyết, đều cất giấu những toan tính riêng của .
Tạ Trạch khá hài lòng với kết quả , sự việc cuối cùng chốt, lập tức rời , nhếch mép về khu nhà thanh niên trí thức, tìm hết đồ đạc của cô tiểu thư kiêu kỳ về, cô sẽ thực sự ở sự quản lý của , thể chăm sóc cô thật .
Diệp Thư ở một đầu khác giường chút buồn chán, thấy tiếng động thỉnh thoảng truyền đến từ bên ngoài, nghĩ rằng chắc là bà nội Tạ Trạch đang bận rộn bên ngoài.
Cô mãi , ở đây thì thoải mái, bên ngoài một bà lão đang việc.
Cuối cùng cô xuống giường, tìm trong tủ quần áo vài bộ quần áo rộng rãi mặc , may mà bây giờ nhiệt độ giảm xuống, mặc thêm vài lớp cũng quá kỳ cục.
Bà nội Tạ đang cầm một chiếc rìu nhỏ bổ củi, phía vang lên tiếng , “Bà nội, để cháu cho, cháu sức mà.”
Bà nội Tạ đầu , chỉ thấy một cô gái da trắng hồng đang mỉm bà, cô gái thấy bà đầu thì nữa, “Bà nội, để cháu cho.” Nói cô vén tay áo lên đến.
Diệp Thư cầm lấy chiếc rìu nhỏ tay bà nội Tạ bắt đầu bổ củi, tuy ban đầu cô đủ chính xác, nhưng cô sức mà, hơn nữa chiếc rìu nhỏ cũng quá đáng yêu, chỉ to bằng bàn tay cô, cán cũng khá ngắn, mini đến mức quá đáng yêu.
Diệp Thư bổ từng thanh một, càng bổ càng nhanh, càng bổ càng hăng, cô bà nội Tạ, thấy bà nội vẫn đang , cô nheo mắt với bà, đó tiếp tục bổ củi.
Độc—— độc——
Bà nội Tạ đang bổ củi mặt, bà đây chính là cô gái mà cháu trai bà thích, bà cô gái ngũ quan tươi sáng, tướng mạo xinh , một làn da trắng nõn là cô gái nuông chiều từ nhỏ, nhưng cô đến giúp bà lão việc, trong mắt hề thấy chút vẻ ghét bỏ miễn cưỡng nào, thể thấy cô gái tấm lòng cũng như vẻ ngoài của cô .
Tạ Trạch vác đồ về nhà, đặt đồ phòng, nhưng thấy giường, ngoài tìm kiếm, thấy cô ở trong bếp, thấy cô mặc mấy bộ quần áo của , trông vẻ lộn xộn, đang giúp bà nội .
“Bà nội, thể cho gia vị ạ?”
Được bà đồng ý, khi cho cô còn xác nhận một nữa, “Vậy cháu thật sự cho nhé.”
Và …
“Oa, thơm quá.”
Diệp Thư vẻ mặt ngạc nhiên, bà nội Tạ xào rau, thỉnh thoảng mỉm cô.
Tạ Trạch thấy cảnh , ánh mắt lập tức dịu dàng như nước.