Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 30: Thương đàn ông là xui xẻo cả đời! ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:46
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tạ Trạch nắm tay Diệp Thư về nhà , khi cửa gây chút tiếng động. Bà nội Tạ trong phòng trong thấy, lên tiếng hỏi: “Trạch , chuyện gì thế con?”

 

“Bà, ạ, bà ngủ .”

 

Tạ Trạch dỗ dành bà xong, kéo Diệp Thư về phòng .

 

Vào trong phòng, tháo chiếc nón lá đầu cô xuống, xuống ghế, ngẩng đầu, mặt căng thẳng chằm chằm cô, một lời.

 

Diệp Thư chằm chằm đến mức trong lòng thấy rợn tóc gáy.

 

“Anh rốt cuộc chứ, đang yên đang lành thế dọa ai hả.”

 

“Đang yên đang lành thế ?” Tạ Trạch khẩy một tiếng, xem thật sự chẳng cảm thấy sai điều gì.

 

Anh dậy, bước về phía cô, khí thế áp bách.

 

Diệp Thư theo bản năng lùi mấy bước.

 

Tạ Trạch đến mặt cô, vươn tay trực tiếp nắm lấy dây áo tơi, dùng sức giật mạnh một cái, kéo cả chiếc áo tơi xuống.

Mèo con Kute

 

“A…” Áo tơi giật , Diệp Thư lập tức khoanh tay che ngực, ngăn vẻ xuân sắc.

 

Tạ Trạch lạnh một tiếng: “Đừng che nữa, cái gì nên cái gì nên , đều thấy hết ở khu thanh niên trí thức .”

 

Cái tên

 

Đến lúc Diệp Thư cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ.

 

“Ở đó tầm , sẽ ai chú ý .” Lúc đó lạnh sợ, hơn nữa chỉ cô mặc như , rõ ràng tất cả các nữ thanh niên trí thức đều mặc đồ ngủ, chứ như , đến chằm chằm cô.

 

Ngay cả việc cô hề ý nhận sai, còn những lời coi nhẹ như , Tạ Trạch chỉ cảm thấy tức đến mức trời long đất lở.

 

Anh trực tiếp ấn chặt vai cô, túm lấy cô đẩy về phía giường.

 

Diệp Thư còn giãy , nhưng tay nắm chặt cứng, cô thể thoát , cô thậm chí còn theo kịp bước chân của . Anh quá nhanh, hai chân cô đều vướng víu, thế nhưng cô ngã, bởi vì cô trực tiếp nhấc bổng lên.

 

Cho đến khi ấn mạnh xuống giường, đầu cô choáng váng mấy giây, kịp dậy thì một bàn tay to lớn hung hăng bóp chặt lấy của cô…

 

Lại thấy giọng lạnh lùng của đó: “Quả nhiên, chẳng mặc gì cả.”

 

Giây tiếp theo, Diệp Thư giãy giụa kịch liệt, nhưng đè chặt cứng, thậm chí lực tay của cũng mạnh hơn.

 

Tạ Trạch đè lên cô, ghé sát tai cô thì thầm: “Em nên hiểu đàn ông hơn một chút , em chỉ đối với em, em mấy đêm mơ đều tưởng tượng đối xử với em như thế ? Đây mới là đàn ông, đàn ông đều như cả, bao gồm cả những đàn ông ở khu thanh niên trí thức , giờ em còn nghĩ ai sẽ chú ý ?”

 

Diệp Thư lúc cũng giãy giụa nữa, cô bắt đầu nức nở, nước mắt ngừng chảy từ khóe mắt.

 

Cho đến khi nước mắt cô trượt đến tai chạm mặt Tạ Trạch, mới phản ứng .

 

Anh nâng nửa lên cô, quả nhiên thấy cô .

 

Anh bỏ tay khỏi cô, vẻ mặt lúc cũng tự nhiên cho lắm. Vài giây , giả vờ dùng giọng điệu nghiêm khắc : “Giờ em chứ.”

 

Diệp Thư thèm để ý đến , cô trực tiếp bật thành tiếng, càng càng dữ dội.

 

Tạ Trạch bắt đầu hoảng hốt, lúc thì cửa sợ bà nội thấy, lúc thì lau nước mắt cho cô, bắt đầu dỗ dành cô.

 

“Em, em đừng mà, chỉ dọa em thôi, em xem em thể mặc như thế chứ hả?”

 

Diệp Thư vẫn đang .

 

Anh tiếp tục dỗ dành: “Em xem em tháo chiếc áo khoác quân đội gì, nhịn một chút đợi đến hơn , sẽ đến nhanh thôi mà.”

 

Diệp Thư vẫn thèm để ý đến , càng lúc càng dữ dội hơn.

 

Tạ Trạch thật sự hoảng , mặt cô dùng tay đ.á.n.h bàn tay mới "sờ mó" cô, đ.á.n.h : “Chính là cái tay hư hỏng, giờ đ.á.n.h nó, em đừng nữa, với nãy chẳng cảm giác gì , thật đấy.”

 

Nói dối! Vừa nãy sờ chỗ đó của cô, lớn mềm, cảm giác đó sướng bao nhiêu.

 

Diệp Thư vẫn , Tạ Trạch giờ thật sự hoảng đến mức .

 

“Hay là, cho em sờ nhé?” Anh nắm lấy tay cô, định kéo về phía sờ, nhưng một đàn ông to lớn như thì gì mà sờ, chỗ riêng tư duy nhất chỉ một nơi đó thôi.

 

Nghĩ như , nắm tay cô định đưa xuống phía .

 

Diệp Thư dường như cảm nhận ý đồ của , cô rút tay , thẳng thừng giáng cho một cái tát.

 

“Đồ lưu manh thối tha!”

 

Tạ Trạch cô tát một cái nhưng hề tức giận, thậm chí khi thấy cô cuối cùng cũng ngừng và mở miệng mắng , trái tim đang treo ngược của mới đặt xuống.

 

Anh nắm lấy tay cô đặt lên mặt : “Phải , là đồ lưu manh thối tha, nếu em đ.á.n.h thì cứ tiếp tục đ.á.n.h , chỉ cần em , em đ.á.n.h bao nhiêu cũng .”

 

Diệp Thư trực tiếp giật tay về, thấy lẻo mép nịnh nọt như , cảm xúc của cô cũng vơi phần nào, nhưng mới sàm sỡ cô, nên giờ cô chuyện với .

 

mặt sang một bên, , cũng cho .

 

Thấy bộ dạng của cô thì bớt giận phần nào, tiếp tục xin : “Tiểu Chu Chu, thực sự sai , em đừng buồn nữa mà.”

 

Diệp Thư cau mày: “Anh mới là heo !” Dám cô là heo.

 

Tạ Trạch hì hì: “ mắng em là heo, trong tên em chữ ‘Chu’ ? Đây là biệt danh đặt cho em đó.”

 

Diệp Thư: ……

 

Cái tên ho của như cái biến thành heo.

 

nhà quê văn hóa mà.

 

“Không cho gọi là heo, tên là Thư! Không heo! Anh đúng là đồ lưu manh thối tha còn vô học nữa!”

 

“Được , gọi nữa, em đừng giận nữa mà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-30-thuong-dan-ong-la-xui-xeo-ca-doi.html.]

Cô mà giận thì đúng là thể.

 

Diệp Thư vẫn mặt thèm để ý đến , hai nhất thời giằng co, cho đến khi—

 

Hắt xì—

 

Một tiếng hắt xì phá vỡ cục diện bế tắc của hai . Tạ Trạch lúc mới nhận vẫn còn ướt, dậy tìm một bộ quần áo dày hơn trong tủ đặt lên giường.

 

“Em quần áo , đun nước nóng cho em ngâm chân, kẻo lạnh mà cảm.”

 

Tạ Trạch ngoài, Diệp Thư mới đầu . Cô bộ quần áo giường, đầu tiên là gạt phắt nó bằng một cái tát, vài giây cầm lên mặc .

 

Cô mới thèm tự lạnh .

 

Khi Tạ Trạch bưng một chậu nước nóng , Diệp Thư đang giường lưng về phía , quần áo cũng xong.

 

Anh đến bên giường vỗ vỗ lưng cô: “Lại đây ngâm chân .”

 

Người giường vẫn bất động.

 

Tạ Trạch gọi mấy tiếng vẫn thấy cô đáp lời, thở dài một , cúi bế cô .

 

Diệp Thư giãy giụa, nhưng vỗ vỗ mông.

 

“Không nghịch, ngâm chân .”

 

“Hừ.” Diệp Thư mặt .

 

Anh đặt cô lên ghế, vén ống quần ở mắt cá chân cô lên cao, đó mới đặt chân cô nước nóng.

 

Diệp Thư vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thèm để ý đến , mặc dù ngâm chân nước nóng thế đặc biệt thoải mái.

 

Tạ Trạch ngâm chân xong cho cô ngoài. Đợi đến cửa, Diệp Thư mới nhịn đầu bóng lưng mấy .

 

Chẳng mấy chốc, Tạ Trạch , bưng một chậu nước nóng lớn.

 

Diệp Thư vẫn mặt .

 

Tạ Trạch chuyên tâm việc của . Anh nhúng khăn nước nóng vắt khô, đó xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bắt đầu lau cho cô. Diệp Thư tránh cũng tránh , cái tên đáng ghét đó thậm chí còn giữ chặt gáy cô, ghì c.h.ặ.t đ.ầ.u cô .

 

Cho đến khi lau mặt cô đỏ bừng lên, mới chịu dừng tay.

 

Anh đặt tay cô nước nóng, tìm vải khô lau tóc ướt cho cô, cho đến khi lau gần khô mới dừng .

 

Vẻ mặt Diệp Thư cũng bắt đầu dịu đôi chút, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng.

 

“Chân ngâm xong ?”

 

Diệp Thư thèm để ý đến , tự xem xong , cô thầm nghĩ.

 

Thấy cô gì, Tạ Trạch trực tiếp vươn tay thăm dò trong.

 

Nước nguội .

 

Anh dậy ngoài, bưng thêm nửa chậu nước. Anh nhúng một tay chậu nước ngâm chân, tay bắt đầu đổ nước nóng . Tay che chắn chân cô, dùng chính tay thử nhiệt độ nước, nếu thấy quá nóng thì sẽ dừng một chút, đó dùng tay khuấy nước cho nước nóng lan nhanh hơn, mới tiếp tục đổ nước. Lặp lặp vài như , cuối cùng mới điều chỉnh đến nhiệt độ phù hợp.

 

“Chân ngâm lâu một chút, cơ thể mới ấm nhanh .”

 

Diệp Thư vẫn đáp lời .

 

Anh cũng chẳng để tâm, chỉ đôi chân nước, cảm thán rằng hóa thì ngay cả chân cũng .

 

Chân cô trắng mềm mại, ẩn hiện còn thể thấy vài đường gân xanh, các ngón chân cũng tròn trịa đáng yêu, còn phảng phất sắc hồng nhạt, như những cánh hoa.

 

Quỷ thần xui khiến, quỳ xuống bắt đầu rửa chân cho cô. Diệp Thư ban đầu giãy , nhưng chân cô xoa bóp cũng khá thoải mái, ngay cả lòng bàn chân cũng xoa bóp cho cô, tuy chỉ tàm tạm thôi, nhưng cô lười giãy giụa nữa, chỉ vẫn mặt chịu .

 

Đợi nước nguội một chút, mới lấy chân cô khỏi nước, dùng vải khô lau lau.

 

Anh ngắm nghía đôi ngọc túc trong lòng bàn tay, cuối cùng cúi đầu hôn lên mu bàn chân cô.

 

Diệp Thư cảm giác mềm mại mu bàn chân giật . Cô đầu , chỉ thấy đó mà đang hôn chân . Cô định rụt chân về thì giữ .

 

“Cẩn thận kẻo ngã đấy.”

 

Tạ Trạch bế cô lên, nhét trong chăn, đắp chăn cẩn thận cho cô. Anh cúi còn hôn cô một cái, nhưng cô chặn miệng.

 

“Đừng dùng cái miệng hôn chân mà hôn !”

 

Nghe thấy lời , cổ họng tràn một trận khẽ.

 

Chân của mà còn chê bai.

 

Tạ Trạch đành thôi, dậy bưng từng chậu nước ngoài, phòng với cô: “Muộn , em ngủ .”

 

“Vậy ngủ ở ?” Diệp Thư nhịn hỏi.

 

Tạ Trạch gian: “Thương hả? Có cũng ngủ ?”

 

……

 

“Làm ơn đóng cửa , cảm ơn.” Nói xong Diệp Thư dùng chăn che mặt , cho đến khi thấy tiếng cửa đóng, cô mới để lộ mặt .

 

Hừ, đồ đàn ông thối tha, dám giở trò sàm sỡ cô! như , đây mới là bản mặt thật của đàn ông!

 

Cô tuyệt đối sẽ thương !

 

Thương đàn ông là xui xẻo cả đời!

 

Một lúc , Diệp Thư cuối cùng cũng chống đỡ nổi cơn mệt mỏi mà ngủ , dáng vẻ cô khi ngủ an lành, khóe môi còn khẽ nhếch lên, đêm đó cô mơ thấy một giấc mơ , trong mơ cô cảm thấy ấm áp, thoải mái.

 

Thật sự ấm áp, đều ấm sực.

 

 

Loading...