Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 3: Giống như chưa từng thấy đàn bà vậy
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:18
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Thư đất bùn vàng, tiện thể ăn thêm một ngụm đất.
"Phì phì phì."
Cô dùng sức nhổ bỏ bụi bẩn miệng, may mắn là nước mắt chảy rửa trôi bụi trong mắt, cô thể mở mắt .
Diệp Thư đang định bò dậy, lúc mặt cô một bàn tay vươn : "Không chứ, đây, đỡ cô dậy."
Cái tên thủ phạm !
Diệp Thư trực tiếp vỗ một cái tay , đó cô bò dậy, chuẩn mắng cho một trận.
"Anh..." Đập mắt là lồng n.g.ự.c rộng lớn của .
Diệp Thư sững sờ, cô ngẩng đầu lên, hiện mắt là một khuôn mặt nam tính, rắn rỏi, giờ phút đang chằm chằm cô bằng ánh mắt rực lửa. Có lẽ do phơi nắng nhiều, làn da màu bánh mật khỏe khoắn.
Người cao thật, còn cơ bắp cuồn cuộn, cảm giác đều là sức lực.
Diệp Thư nhụt chí, đầu đến đây vẫn nên kín đáo một chút. Đắc tội với loại khó nhằn thì cô sẽ chẳng kết cục , một đ.ấ.m xuống chắc cô tan xác mất.
Diệp Thư điều chỉnh biểu cảm, nhưng bậy nên việc cô nở nụ lúc là khó, cô là tính khí.
Cô trực tiếp hừ một tiếng, phủi phủi bụi mông, mặt khập khiễng bỏ .
Đi vài bước thì tiếng vang lên từ phía : "Đây là vali của cô ?"
Diệp Thư lúc mới nhớ còn cái vali, cô trở , thấy tên cơ bắp định lấy vali của xuống, cô lạnh lùng : "Không cần giúp, tự ."
Nói , cô trực tiếp lấy vali xuống, xách tay bỏ .
Người đàn ông dáng vẻ Diệp Thư rõ ràng là vất vả nhưng vẫn cố chấp xách vali, khóe môi khẽ cong lên.
Hừ.
Diệp Thư đang xếp hàng cùng trưởng thôn phát biểu, ở đây là ăn cơm tập thể, lương thực của thanh niên trí thức phân phối tích lũy chung, nghĩa là nhiều ít cũng đều ăn cùng một lượng, thì những ít chắc chắn sẽ chỉ trích.
Diệp Thư bận tâm, dù bảo cô tích cực thì đó là điều thể, việc thì chỉ một chút miễn cưỡng thôi. Cùng lắm thì cô ăn ít một chút, nếu sợ phát hiện điều bất thường thì cô ăn cũng . Cô để giữ dáng nên từ đến giờ vẫn ăn ít, hơn nữa đồ ăn ở đây cô cũng chắc quen.
Diệp Thư vẫn đang lắng , nhưng dần dần cô cảm nhận một ánh mắt nóng bỏng đang đ.á.n.h giá . Cô hướng mắt về phía ánh đó, liền thấy tên cơ bắp sàm sỡ cô ban nãy giờ đang khoanh tay dựa một gốc cây lớn cô. Thấy cô phát hiện , những thu ánh mắt đ.á.n.h giá trơ trẽn đó, mà thậm chí còn nhếch mép với cô.
Diệp Thư: ...
là vùng quê hẻo lánh nhiều man rợ!
Diệp Thư mặt , còn dùng khăn quàng che gần hết khuôn mặt cho nữa.
Nào ngờ, thấy cảnh thì ý trong mắt càng đậm hơn.
Nghe xong trưởng thôn luyên thuyên một hồi cuối cùng cũng phòng chọn giường. Dù chuẩn tâm lý từ nhưng khi thấy những chiếc giường đất kê liền kề, lòng Diệp Thư vẫn chùng xuống một nhịp.
May mắn là cô chọn góc phòng ở rìa nhất.
cái giường đất trống trải cô bắt đầu lo lắng, bẩn như thì mà dùng chứ.
lúc , bên ngoài truyền đến tiếng : "Mọi nhận đồ ."
Diệp Thư theo ngoài, cô cũng nhận bộ chăn chiếu của , mỏng cũ.
Thật là mạng mà!
chuyện lâu chuyển biến. Trưởng thôn một lúc thì bên ngoài vang lên vài tiếng non nớt của con trai.
"Có khăn mặt, chậu rửa mặt, lượng hạn, ai đến ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-3-giong-nhu-chua-tung-thay-dan-ba-vay.html.]
Diệp Thư vội vàng chạy ngoài.
"Cháu !" Cô sợ cướp mất nên khỏi cửa kêu lên.
Mèo con Kute
Có một nam đồng chí trẻ gầy gò đang ở trong sân, thấy tiếng Diệp Thư thì đáp lời: "Được thôi."
Diệp Thư thấy bên cạnh chỉ mấy cái khăn mặt, một cái cốc nước và một cái bình thủy, chừng đồ mà cũng mang bán ư?
Cậu nam đồng chí chắc đoán Diệp Thư đang thắc mắc, giải thích: "Thời bán đồ kín đáo một chút, các đồng chí gì, tối sẽ mang đến cho các đồng chí."
Diệp Thư gật đầu, hình như thời đại quả thật phép buôn bán trục lợi, nhưng , xem dù ở thời đại nào cũng những kẻ đầu óc nhanh nhạy, lách luật. Nhìn cái vẻ , hẳn là quen cửa quen nẻo .
Tuy nơi nhỏ là nhỏ thật, nhưng quả nhiên các tổ chức xã hội cơ bản vẫn tồn tại.
"Cậu gì?"
"Chăn, gối, màn, chậu rửa mặt, khăn mặt, cốc sứ, đều ." Cậu cố gắng kể những thứ mà nghĩ các thanh niên trí thức sẽ cần dùng.
"Được, lấy hết, tối mang qua cho nhé, bao nhiêu tiền?"
Cậu nam đồng chí ngờ thuận lợi đến , một lúc bán nhiều đồ như thế.
Cậu ấp úng giá: "15 đồng." Giá thực sự hề rẻ, cô thanh niên trí thức xinh xong mua nữa .
Cái gì!? Rẻ quá !
Diệp Thư giá cả thời đó cho kinh ngạc, 15 đồng mà mua nhiều đồ như .
"Được, đợi chút, lấy tiền."
Diệp Thư lấy hai tờ tiền mệnh giá 10 đồng từ trong vali, cô ngoài đưa thẳng cho .
Cậu nam đồng chí nhận tiền : " tiền lẻ để thối cho đồng chí, đồng chí tờ 5 đồng ạ."
5 đồng? Diệp Thư , cô chỉ còn tiền mệnh giá 10 đồng thôi.
" ."
Diệp Thư theo hướng tiếng , giây cô nhíu mặt , là đó nữa , vẫn .
Tạ Trạch bước tới, từ trong túi móc hai tờ 5 đồng, một tờ đưa cho nam đồng chí , tờ còn đưa đến mặt Diệp Thư, mắt thẳng cô: "Đây."
Diệp Thư đưa tay giật lấy tiền, đó sang với nam đồng chí: "Nhớ tối mang đồ qua sớm nhé, tối nay sẽ ngủ sớm."
Nói xong, cô trực tiếp về phòng thanh niên trí thức, nán bên ngoài thêm một giây nào.
Đám đàn ông nhà quê cứ như từng thấy phụ nữ , cứ chằm chằm cô mãi, nữa là cô tính tiền đó!
Diệp Thư bước , liền về phía Tạ Trạch, "Trạch ca, công việc ăn dễ kiếm quá ."
Đây là đầu tiên bắt đầu bán hàng Trạch ca. Mấy năm ngưỡng mộ Trạch ca kiếm bộn tiền nhờ buôn bán . Trong khi còn ăn cám rau lá, thì nhà Trạch ca thịt ăn . Bởi vì là do Trạch ca coi sóc từ nhỏ đến lớn, nên Trạch ca mới chịu chia cho vài miếng thịt. Cậu năn nỉ Trạch ca mấy năm trời, mãi đến năm nay đủ 18 tuổi, Trạch ca mới chịu dẫn bán hàng. Cậu bán càng nhiều thì chia càng nhiều.
Ban đầu còn sợ mồm mép kém cỏi, bán , nào ngờ gặp ngay một đơn hàng lớn, thật sự cho ít tự tin.
Cô thanh niên trí thức xinh là tiền ở thành phố, chỉ xinh mà còn tiêu tiền phóng khoáng, ngay cả cách chuyện cũng kiêu ngạo hách dịch, câu nào cũng như đang sai bảo khác . Đây là đầu tiên gặp một như thế, nhưng hề phản cảm, khuôn mặt cô quá đỗi xinh , những lời cô thốt từ cái miệng nhỏ nhắn, vô thức chỉ đáp một tiếng "Dạ!".
Tạ Trạch gì, cánh cửa, ánh mắt rõ ràng mang ý .
Lần lượt bước , chắc là thấy lời Diệp Thư nên xem hàng.
Anh rút hai mươi tệ cho túi, "Cậu cứ tiếp tục bán , đây, bán xong thì đến nhà , chia tiền cho ."
Nói xong liền nghênh ngang thẳng khỏi khu tập thể thanh niên trí thức.