Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 2: Gặp gỡ đầu tiên ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:17
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Thư thật sự mệt mỏi , cô ngủ sâu, cuối cùng một mùi lạ xông mũi mà tỉnh giấc.
Cô mở mắt ngửi ngửi, hỏi: “Mùi gì ?”
Nam đồng chí chéo đối diện cô đang ăn trứng gà, Diệp Thư hỏi, dùng cái miệng còn ngậm trứng trả lời: “Là đang ăn trứng gà đó, cô ăn ?”
Nói cầm cái trứng gà duy nhất tay lên định đưa cho Diệp Thư.
Diệp Thư nở một nụ khách sáo: “Không cần , thích ăn trứng gà, tự ăn , cảm ơn .”
Thật Diệp Thư thích ăn trứng gà, tuy cô ăn ít trứng gà, nhưng cô vẫn sẽ ăn. Chỉ là cái trứng gà mà đang ăn mùi thum thủm, nên cô ăn.
Nam đồng chí đành rụt tay về, ngây ngô, tuy giữ quả trứng duy nhất của nhưng bắt chuyện với mỹ nhân, trong lòng vẫn chút tiếc nuối.
Quý Điềm Điềm c.ắ.n miếng bánh nướng khô cứng tay, trong lòng càng nhiều suy nghĩ về Diệp Thư.
1. Trước đây tuy cô và Diệp Thư ở gần nhà , nhưng điều kiện sống cách biệt mười vạn tám nghìn dặm. Ở nhà cô vĩnh viễn hết việc chỉ vì cô là con gái, nhưng Diệp Thư cũng là con gái, bằng xe , cha còn coi cô là báu vật trong lòng bàn tay, gì nấy. Bây giờ thích ăn trứng gà, điều thật sự là mới nhận thức của cô . Phải rằng cô chỉ thể ăn một quả trứng gà dịp Tết, ngày thường thì chỉ em trai của cô mới ăn thôi.
Người với so sánh ắt tức c.h.ế.t , Quý Điềm Điềm cảm thấy càng ghét cái cô Diệp Thư hơn.
Cô nghiến răng c.ắ.n một miếng bánh rán lớn, nhai nhai .
Diệp Thư chán nản ngoài cửa sổ, cô thở dài trong lòng. Đến cái nơi cứ như tham gia chương trình "Thay Đổi Cuộc Sống" , chỗ nào cũng là thử thách, nhưng may mà cô vũ khí bí mật.
Diệp Thư sờ sờ cổ tay trái, gian của cô đang ẩn ở đó.
Mèo con Kute
, cô một gian, tuy tác dụng lớn, thể chứa đồ cũng chức năng nào khác. Trong gian chỉ một cái cây, cứ cách một thời gian vài trái, tuy mỗi lượng ít nhưng ăn xong cơ thể đều thoải mái, hơn nữa còn chống đói. Không do ăn loại quả mà Diệp Thư từ nhỏ ít khi ốm vặt, sức khỏe tự nhiên sẽ thể hiện làn da, bởi da cô mềm mại như da trẻ lên ba, thoang thoảng một mùi hương dịu mát.
Cùng lắm thì cô chỉ ăn quả thôi, cùng đường thì cô vẫn còn tiền mà, mua chút đồ thích mà ăn cũng .
Diệp Thư nghĩ nghĩ bỗng thấy đói, cô đưa tay thò vali, giả vờ lấy đồ, thực chất là lấy quả từ trong gian .
Lấy một quả, Diệp Thư cầm trong tay, quả nhỏ hơn quả táo bình thường một chút, Diệp Thư c.ắ.n từng miếng từng miếng, ăn hết quả.
Lúc : "Mùi gì , thơm quá."
"Phải đó, mùi thơm thật thanh ngọt, dễ chịu ghê."
Diệp Thư vội vàng nuốt nốt miếng quả cuối cùng trong miệng, cô che miệng , im thin thít như gà con.
Xem đời cũng khá sành sỏi đấy chứ.
Diệp Thư ăn no, hơn nữa khi ăn quả xong cơ thể càng nhẹ nhõm hơn, tinh thần cũng đặc biệt sảng khoái, hai ngày cô ăn gì cũng .
Ngồi hơn sáu tiếng đồng hồ tàu hỏa cuối cùng cũng tới nơi. Sau khi xuống xe ai nấy đều ủ rũ, rõ ràng là mệt mỏi rã rời vì hành hạ đường, chỉ Diệp Thư là vẫn tinh thần phơi phới, nhưng giờ phút cô cũng nổi.
Không gì khác, là cô cảnh tượng mắt cho hoảng sợ. Ban đầu cứ nghĩ cái chỗ hồi sáng đủ lạc hậu , ngờ nơi còn lạc hậu hơn, trông còn tồi tàn, đổ nát hơn.
Diệp Thư thực sự chút buồn rầu, cái nơi như thế , chỗ cô sẽ ở chắc chắn cũng chẳng khá khẩm gì.
Những cú sốc sẽ dừng ở đó.
Diệp Thư theo ngoài, bên ngoài đến đón họ.
Là một đàn ông trung niên chất phác, trông vẻ ngoài bốn mươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-2-gap-go-dau-tien.html.]
Sau khi xác minh xong phận, đàn ông : "Lên xe , đến làng mất một tiếng đồng hồ đấy."
Diệp Thư chiếc xe mắt còn thô sơ hơn cả máy kéo, nét mặt cứng đờ.
Ý là cô lên cái xe hôi hám như từng chở lợn , để đến một cái làng còn tồi tàn hơn cả nơi đổ nát !?
Bây giờ nếu cô ngất xỉu thì thể về thế giới của cô đây...
Diệp Thư chán nản còn gì luyến tiếc mà trèo lên chiếc xe đó, cả nhóm thật sự như từng con lợn con, kéo mất.
Diệp Thư lúc dám xuống, dù mấy bó rơm nhưng cô thấy rơm cũng hôi thối. Ban đầu cô còn định cố gắng chịu đựng, nhưng kết quả là xe nổ máy cô suýt nữa thì bay ngoài, may mà dẫn đội ban đầu kịp thời kéo tay cô .
"Cảm ơn." Diệp Thư lời cảm ơn, cuối cùng vẫn đành chấp nhận phận mà xuống. Ngay khoảnh khắc xuống, cô cảm thấy m.ô.n.g bẩn, nhưng cô thực sự còn cách nào khác, ngay cả tay cô lúc cũng bám chặt lấy xe rời.
Diệp Thư thực sự mà nước mắt, cái xe quỷ quái gì thế , cứ giật nảy giật nảy còn hơn cả xe ba bánh, chút chức năng giảm xóc nào cả.
Trải qua một giờ đồng hồ dài nhất trong đời, Diệp Thư tê dại cả .
Tim tê dại, tay tê dại, chân tê dại, m.ô.n.g cũng tê dại.
"Tới , xuống xe ."
Mọi lục tục xuống xe, Diệp Thư ở phía từng bước nhỏ di chuyển, cô chỉ liếc ngôi làng một cái lập tức cúi đầu xuống.
Cô thêm thứ hai nữa, cơ bản đều là những căn nhà đất thấp rách nát, rốt cuộc cô còn đang mong đợi điều gì chứ.
Diệp Thư cuối cùng cũng di chuyển đến mép xe, chiếc xe quá cao cũng quá thấp, chỉ là bây giờ cô tê dại khắp , nhất thời thật sự xuống .
lúc Diệp Thư đang băn khoăn để xuống, một giọng nam vang lên bên tai cô: "Có cần giúp ?"
Diệp Thư ngẩng đầu định từ chối, đột nhiên một trận gió thổi qua bụi mặt đất bay lên.
"A." Bụi bay mắt Diệp Thư.
Đau quá, cô đưa tay dụi mắt, giữa chừng một bàn tay tóm lấy.
"Đừng dụi, sẽ khó chịu hơn đấy." Vẫn là giọng nam ban nãy.
"Để đỡ cô xuống xe nhé."
Nói , còn đợi Diệp Thư trả lời trực tiếp đỡ xuống.
Diệp Thư động tác của cho giật , nhưng sức lớn, cô thể cảm thấy vững vàng tay .
Cô nhẹ nhàng đặt xuống đất, nhưng Diệp Thư xổm quá lâu, buông tay, chân Diệp Thư chạm đất, cảm giác tê dại đau nhức khổng lồ ở hai chân ập đến ngay lập tức, cô như mất hết sức lực mà ngã đổ xuống đất.
Người cũng ngờ buông tay thì mắt đổ ngay xuống. Anh trong lúc vội vàng đưa tay đỡ sắp ngã, một tay giữ vai, tay vốn định đỡ eo cô, nhưng vì đ.á.n.h giá sai độ cao nên tay trực tiếp đỡ lấy một bên m.ô.n.g của Diệp Thư.
Cả hai đồng thời cứng đờ.
"A... Đồ sắc lang."
Diệp Thư suy nghĩ gì liền dùng bộ sức lực đẩy mặt , còn bản cô cũng vì mất điểm tựa mà ngay giây ngã phịch xuống đất.