Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 142: Sống Cuộc Đời Tươi Đẹp ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:30:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mẹ Diệp với Diệp Thư trong vòng tay : "Chúng mặc kệ gã đó , chúng cứ ở đây sống thật ?"

 

Diệp Thư nức nở, cô hiểu rằng trở về cô lẽ sẽ bao giờ nữa, và cô cũng sẽ bao giờ gặp cha ruột của . May mắn , cô từ miệng đàn ông rằng cha hề chuyện hai họ hoán đổi cho , cô tin rằng Diệp Thư sẽ chăm sóc cho cha .

 

Diệp Thư rơi lệ, gật đầu với Diệp.

 

"Đứa con ngoan." Mẹ Diệp ôm cô lòng.

 

Sau chuyện đó, Diệp Thư như trưởng thành chỉ một đêm, cô còn chỉ chăm chút vẻ ngoài, mà bắt đầu học hành nghiêm túc, đối với cha Diệp cũng càng thêm thiết. Mỗi cuối tuần ở trường, cô đều về nhà, cùng cha Diệp ăn cơm, trò chuyện, tiêu khiển.

 

Cha Diệp thường khuyên cô rảnh rỗi nên quen nhiều bạn trai, tuổi nên yêu đương nhiều. Diệp Thư phản đối, nhưng trong lòng cô chẳng hứng thú gì với chuyện yêu đương.

 

Càng ở lâu trong thế giới , cô càng hiểu rõ hơn về nó. Cô hứng thú với những mối tình "mì ăn liền" ở đây, còn cái gọi là tình yêu đích thực thì cô cũng tâm trạng để tìm hiểu.

 

, từng chứng kiến một tình yêu thuần khiết và mãnh liệt nhất, mãnh liệt đến mức nguyện c.h.ế.t nếu đối phương, cô từng thấy.

 

Thế nhưng, cô niềm tin thể gặp một đàn ông yêu đến thế, càng niềm tin thể yêu một đến nhường .

 

Hiện tại cô chỉ sống thật trong thế giới , ở bên cha Diệp, còn những chuyện khác cô cưỡng cầu.

 

Đến ngày cô nghiệp, cha Diệp ăn diện chỉnh tề tham dự lễ nghiệp của cô. Sau khi Diệp Thư chụp ảnh xong với bạn bè, thấy cha Diệp tới, cô liền nhanh chóng chạy .

 

Nhận lấy bó hoa Diệp đưa, "Cảm ơn cha ."

 

Diệp Thư ôm bó hoa, chụp ảnh kỷ niệm cùng cha Diệp.

 

Cha Diệp trong lòng cũng đặc biệt tự hào, thời tiết lúc nóng, Diệp thấy mồ hôi lấm tấm trán Diệp Thư, liền lấy khăn giấy trong túi lau mồ hôi cho cô.

 

chút xót xa, "Thư Nhi, con con nghiệp khó khăn lắm mới xong, lẽ nên tìm một công việc nhàn hạ, tìm một bạn trai để yêu đương, tận hưởng cuộc sống thật , nghĩ quẩn mà học nghiên cứu sinh gì."

 

"Trong sách nhà vàng và , con sách vui lắm mà."

 

Cô thực sự cảm thấy việc sách , cô cũng chính là qua sách vở mà tìm hiểu về giai đoạn lịch sử đây, cô mới cha chỉ vài năm nữa là thể sống cuộc sống của bình thường .

 

Cha Diệp đáp: "Nhà vàng thì ở nhà sẵn , cần con cực khổ tìm trong sách gì, thì giờ ở đây đầy rẫy, tin con ngẩng đầu xem."

 

Ông cảm thấy hầu hết các trai ở đây đều khá , chỉ là con gái ông bao giờ thèm để mắt đến họ.

 

Diệp Thư lời của cha Diệp chọc .

 

"Thôi cha, chuyện học nghiên cứu sinh quyết định , cha đừng giãy giụa nữa. Vả con học nghiên cứu sinh ở ngay trường , cuối tuần vẫn thể về nhà mà."

 

"Con bé , cha chỉ sợ con quá mệt."

 

Diệp Thư khi học nghiên cứu sinh năm nhất vẫn vô cùng nghiêm túc, vòng bạn bè của cô vẫn như thời đại học, trường học, về nhà, bầu bạn cùng cha , khi nghỉ phép thì cả nhà cùng du lịch.

 

Bạn bè của cô đều thấy cuộc sống của cô quá đơn điệu, nhưng cô cảm thấy đặc biệt viên mãn.

 

Người theo đuổi cô còn nhiều hơn cả thời đại học, thậm chí cha Diệp còn sắp xếp cho cô xem mắt, nhưng cô vẫn kiên trì với nhịp sống hiện tại.

 

Hôm đó, Diệp Thư giáo sư hướng dẫn gọi , rằng cô giúp mang tài liệu đến ký túc xá công nhân, gửi cho một phó giáo sư ở một khoa khác.

 

Ban đầu giáo sư hướng dẫn định để cô đưa, dù phó giáo sư là đàn ông, để một nữ sinh thì bằng để một nam sinh một chuyến.

 

Ông vốn sắp xếp cho một nam sinh khác , nhưng nam sinh đó đột nhiên việc bận đến , mà tài liệu khá gấp, còn cách nào khác đành đổi sang nhờ Diệp Thư mang .

 

"Vâng, vấn đề gì ạ."

 

Diệp Thư nhận lấy tài liệu từ tay giáo sư hướng dẫn.

 

Ghi phòng của vị phó giáo sư , cô xoay rời khỏi văn phòng.

 

Ký túc xá công nhân xa nhà ăn, cô vốn định đến nhà ăn dùng bữa, nhân tiện đưa tài liệu ăn luôn, tiện đường.

 

Diệp Thư đến ký túc xá công nhân, tìm phòng theo thông tin giáo sư hướng dẫn đưa, nhanh cô tìm thấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-142-song-cuoc-doi-tuoi-dep.html.]

Ký túc xá cũng chuông cửa, cô đành dùng tay gõ cửa.

 

Thế nhưng gõ mấy cái vẫn thấy ai , cô gõ đến tay cũng đau .

 

Đứng ngoài đợi hơn mười phút vẫn thấy động tĩnh, cô định bỏ , nhưng thấy tài liệu tay nghĩ đến lời giáo sư hướng dẫn .

 

Hay là cô đặt tài liệu ở cửa nhỉ?

 

Ý nghĩ xuất hiện chính cô phủ nhận, nhỡ tài liệu khác lấy mất thì chẳng càng phiền phức hơn ?

 

Cô thực sự bó tay, núm cửa mặt, cô tùy ý vặn một cái, cửa mà mở .

 

Lại khóa cửa ?

 

Vậy là ở bên trong ư?

 

Diệp Thư chợt chút bực bội, nếu đó thực sự ở bên trong thì cô thật sự sẽ tức giận, rõ ràng gõ mạnh đến thế mà thấy, già tai kém đến .

 

Cô nhẹ nhàng mở cửa.

 

Mặc kệ , cần ở bên trong , cô cứ đặt tài liệu lên bàn thôi, nếu thì nhiệm vụ cô sẽ thành .

 

Mèo con Kute

Nghĩ thì là , nhưng cô bước vẫn chút bồn chồn lo lắng.

 

Cô tự nhủ trong lòng, chỉ là đưa tài liệu gấp thôi, là kẻ trộm.

 

vài bước đến bên bàn, đặt tài liệu xuống chuẩn , nhưng khi thì dừng .

 

đầu , tập tài liệu suy nghĩ một lát, cuối cùng thở dài một , tìm trong ba lô giấy ghi chú và bút, một đoạn dán lên tài liệu.

 

Lúc cô mới thực sự yên tâm.

 

Đặt bút và giấy ghi chú trong túi, đeo ba lô lên vai xoay bước , nhưng vài bước thì khác gọi .

 

"Cô là ai?"

 

Diệp Thư đầu .

 

thấy một đàn ông bán khỏa , quấn khăn tắm ở phần . Người đàn ông cao, ngũ quan sắc sảo mạnh mẽ, hàng lông mày rậm rạp, đôi mắt nheo cô, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, cả toát lên khí chất lạnh lùng, nhưng phần lộ cường tráng đầy sức mạnh, cơ bắp rắn chắc, đường nét mượt mà chút thừa thãi.

 

Diệp Thư căng thẳng nuốt nước bọt một cách vô thức, cô vội vàng cúi đầu xuống.

 

Lần thì thực sự sẽ coi là kẻ trộm .

 

Khóe mắt cô liếc thấy tài liệu bàn, đột nhiên nảy một ý, cô cúi đầu dùng ngón tay chỉ tập tài liệu bàn, đó vút một cái đầu bỏ chạy.

 

Cô chạy nhanh, cánh cửa mở đóng, biến mất còn dấu vết.

 

Người đàn ông bóng lưng cô bỏ chạy, đợi cô mới từ từ bước tới, đeo chiếc kính gọng vàng đặt bàn , cầm giấy ghi chú tài liệu lên cúi đầu .

 

Một lát , khóe môi cong lên một nụ , đặt giấy ghi chú trở bàn về phòng.

 

Trên giấy ghi chú rõ ràng :

 

Thưa giáo sư, xin , là sinh viên của giáo sư hướng dẫn, giáo sư nhờ mang tài liệu đến. Chỉ là ở bên ngoài gõ cửa lâu mà thấy ai mở, vô tình phát hiện cửa khóa…

 

Xét thấy tài liệu khá khẩn cấp, nên mới mạo nhà, mong giáo sư thứ cho sự đường đột của .

 

thật sự kẻ trộm!!!

 

Kính gửi, sinh viên

 

 

Một đoạn câu chuyện mới lặng lẽ bắt đầu——

 

 

Loading...