Diệp Thư vẫn ở thế giới của , dù trong lòng cô khao khát về đến mấy, cô vẫn tìm cách nào để trở .
Vào ban ngày, cô trở thành con gái của cha , cũng còn nhắc đến chuyện về nữa. Cô mỗi ngày đều ở bên cha , cùng họ ăn cơm, cùng Diệp dạo phố , cùng cha Diệp uống , đến tối cả nhà còn cùng dạo trong sân.
Cha Diệp và Diệp cũng hỏi thêm bất cứ điều gì về chuyện về, thứ dường như trở như ban đầu.
Tối đó, Diệp như thường lệ vẫn ngủ cùng Diệp Thư.
Mẹ Diệp ôm cô con gái trong lòng, sờ lên quầng thâm mắt con gái, hỏi: “Lại lén lút thút thít đúng ?”
Diệp Thư thấu chút ngẩn , cô vùi lòng nhắm mắt giả vờ ngủ, để nước mắt tiếp tục trào .
Cô mấy ngày nay cha nhận sự gắng gượng của , nhưng cô chỉ thể để cảm xúc nhấn chìm khi ở một ban đêm, chỉ như thì ngày hôm cô mới thể tiếp tục gượng dậy, giả vờ như chuyện gì.
Dần dần cô chìm giấc ngủ.
Cô bắt đầu mơ, cô mơ thấy bà nội. Đây là đầu tiên cô mơ thấy bà nội khi bà mất. Bà nội vẫn hiền từ cô, gọi cô là đứa cháu ngoan. Cô kìm chạy về phía bà, ôm chầm lấy bà.
“Bà ơi, con xin , là con hại bà.” Cô trong vòng tay bà.
Bà Tạ hiền từ vuốt ve tóc cô: “Bà bây giờ sống , bà gặp cha của A Trạch , với hôm đó các con dẫn Tiểu Bảo đến thăm bà, bà vẫn ở ngay cạnh đó, chỉ là các con thấy bà thôi.”
Nước mắt cô càng chảy càng nhiều.
Mèo con Kute
Bà Tạ tiếp tục : “Đứa cháu ngoan, bà đến để đưa con về. về , con sẽ thể nữa , con quyết định xong ?”
Vừa , bên cạnh Diệp Thư xuất hiện hình ảnh cô đang ôm cô ngủ.
Cô đây là bà nội đang bắt cô lựa chọn.
Cô rời khỏi vòng tay bà nội, đến mặt đang ngủ, cô cố gắng ghi nhớ gương mặt lúc .
Cô cúi xuống hôn lên má một cái, ghé tai : “Mẹ ơi, con xin , con .”
Cô dậy, về phía bà nội, cô nắm lấy bàn tay bà Tạ đưa , cuối cùng đầu gương mặt một nữa, theo bà.
Đến khi Diệp Thư tỉnh dậy, cô mở mắt , phát hiện ở bên cạnh , còn thấy đây phòng của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-140-lua-chon.html.]
Cô lập tức bật dậy, bố cục xung quanh.
Đây là… đây là phòng của bà nội.
Bà nội…
Diệp Thư nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cô chợt hiểu .
Là bà nội, là bà nội đưa cô về.
Cô dậy xỏ đôi giày ở cạnh giường, màng đến việc lúc chỉ đang mặc bộ đồ ngủ mỏng manh như khi ở nhà, càng màng đến nhiệt độ nơi đây lạnh hơn ở nhà nhiều.
Cô lao khỏi phòng, hét lớn sân: “Tạ Trạch!”
Nhìn sân trống , cô trực tiếp chạy về phòng , nhưng va đàn ông bước ngay ở cửa.
Hai bốn mắt , trong mắt đàn ông đầy vẻ thể tin , nghi ngờ và một tia yếu ớt.
Diệp Thư gương mặt đàn ông, cuối cùng bật nức nở.
“A Trạch!”
Nói , cô lao thẳng vòng tay đàn ông, ôm chặt lấy .
Khoảnh khắc , đàn ông mới dám tin rằng mặt chính là cô.
Anh dùng sức ôm chặt phụ nữ trong lòng, lực mạnh đến mức dường như nhào nặn cô trong cơ thể .
“Bảo bối, thật là em ? Em thật sự trở về ?”
Diệp Thư gật đầu trong vòng tay : “Là em, em về .”
Tạ Trạch cúi đầu cô, chăm chú gương mặt đó, bàn tay run rẩy, bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cô.
Cuối cùng khi xác nhận đó là cô, cúi xuống hôn lấy cô, c.ắ.n mút đôi môi đỏ mọng của cô, hai tay ôm chặt lấy eo cô…