Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 14: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:29
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mỗi mỗi khó khăn

 

Mèo con Kute

Ngày hôm , Diệp Thư bóng dáng cao lớn đang nhổ cỏ ánh nắng chói chang mà thất thần.

 

Sau nhiều do dự, cô dậy.

 

“Này.”

 

Tạ Trạch thấy tiếng động ngẩng đầu lên, dậy, hỏi: “Sao thế?”

 

“Cái đó… việc của xong ?” Cô lắp bắp hỏi.

 

“Xong .”

 

“Vậy hai phần việc quá mệt ?”

 

Xót ? Tạ Trạch nở nụ , “Không mệt.”

 

“Ồ~”, Diệp Thư ngừng một chút, “Vậy giúp chỉ vì kiếm tiền thôi đúng ?”

 

Tạ Trạch nhướng mày, cô tiểu thư đỏng đảnh bây giờ mới nhận ?

 

“Cũng hẳn.”

 

Nghe thấy câu trả lời , Diệp Thư lập tức chút thất vọng.

 

Vậy là tiếp cận cô nên mới những chuyện , từ nhỏ đến lớn những vì vẻ của cô mà vây quanh quen chỉ nhiều chứ ít, cô còn tưởng thời chất phác chứ, còn tưởng thật sự kết giao một bạn chứ, ngờ là một kẻ khác thèm sắc của cô.

 

Diệp Thư định mở miệng rằng hai họ là thể, cô thể ở đây cả đời, thì đó lên tiếng: “Các cô thanh niên trí thức xuống đây đều là những đồng chí , cô việc vất vả giúp cô là điều nên , hơn nữa hôm đầu mới đến cô giận , ban đầu là tạ với cô, trả tiền thì cũng , dù là đàn ông sức dài vai rộng nhổ cỏ dễ dàng.”

 

Thì ! Thế mà hiểu lầm, cứ bảo thời chất phác mà.

 

“À, , yên tâm, tiền công trả cho sẽ thấp .” Nói xong cô về gốc cây lớn tiếp tục .

 

Lúc tâm trạng cũng khá hơn, Diệp Thư vắt chéo chân ngắm bầu trời trong xanh phía , đó lấy quả từ trong gian ăn.

 

Đợi Tạ Trạch nhổ cỏ xong, Diệp Thư đưa một quả cho .

 

“Cho ăn đó, giúp việc, mời ăn.”

 

Tạ Trạch nhận lấy quả, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mặt, cầm quả c.ắ.n một miếng lớn.

 

Thật dễ dàng gì, giúp đỡ việc bao nhiêu ngày như mới chịu cho một quả, giống như A Bang ngày đầu tiên thể nhận đồ của cô , xem cô tiểu thư đỏng đảnh cũng dễ lừa.

 

Làm xong việc, Diệp Thư trở về khu thanh niên trí thức, cô ở trong phòng ăn đồ ăn vặt. May mà bây giờ cô đồ ăn vặt, cũng cần ép ăn cái món cơm tập thể nữa, cũng lo lắng ăn gì sẽ khiến khác nghi ngờ.

 

Đến chiều tối, từng nhóm thanh niên trí thức lũ lượt trở về khu nhà. Lúc , Diệp Thư tắm rửa xong xuôi, đang chiếc ghế đẩu nhỏ trong sân để hong khô tóc, tranh thủ lúc trời vẫn còn chút nắng.

 

Mấy cô gái thanh niên trí thức đều mệt mỏi, phờ phạc. Vừa sân, họ thấy Diệp Thư với khuôn mặt trắng trẻo, non nớt đang thong dong hong mái tóc gội sạch, trong lòng ngưỡng mộ ghen tị.

 

Sau khi tóc gần khô, Diệp Thư dậy trong sân. Thấy Dương Nhất Phàm đang , vẻ như gần bắt chuyện, Diệp Thư khẽ liếc mắt, kiêu kỳ thẳng phòng, cho khác cơ hội bắt chuyện.

 

Chỉ tại hôm qua những chuyện , cô suýt nữa hiểu lầm một đồng chí .

 

Buổi tối ở nông thôn hoạt động giải trí nào, cộng thêm công việc nặng nhọc cả ngày, thường ngủ sớm. Diệp Thư cũng dần thích nghi, tối nay cô cũng ngủ sớm như khi, còn ngủ say.

 

Thế nhưng, giữa đêm khuya, trong giấc mơ cô cứ thấy những tiếng thút thít mơ hồ, lúc , lúc . Ban đầu cô còn tưởng mơ, nhưng dù tiếng động lớn, nó vẫn cứ ngắt quãng vang lên. Cuối cùng, cô tỉnh hẳn, lắng tai kỹ, phát hiện đúng là đang .

 

khác đều đang ngủ mà, lẽ nào tiếng chỉ thấy? Chẳng lẽ ma?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-14.html.]

 

Nghĩ đến thể là "ma trơi", Diệp Thư sợ hãi cuộn chặt trong chăn. Mấy phút , tiếng vẫn còn, Diệp Thư liền vén chăn lên.

 

Quốc gia xã hội chủ nghĩa thì ma quỷ. Đằng nào cũng ồn đến mức ngủ , chi bằng cứ xem thử, xem rốt cuộc là là ma.

 

Diệp Thư dậy, theo trí nhớ sờ soạng tìm đèn dầu hỏa bàn châm lửa, cầm đèn dầu hỏa cửa. Tiếng phát chính từ ngoài cửa đó.

 

Diệp Thư khỏi cửa, ánh đèn dầu hỏa, cô thấy một cô gái đang xổm trong góc, vùi mặt tay nức nở. Diệp Thư ấn tượng với bộ quần áo cô gái đang mặc, cô từng thấy một nữ thanh niên trí thức nào đó mặc, nhưng nhớ rõ là ai.

 

Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, cứ bảo ma .

 

Cô tiến gần đó, xổm xuống bên cạnh. Để rõ mặt , cô giơ đèn dầu hỏa cao hơn một chút.

 

"Nửa đêm nửa hôm ngủ, đây lóc gì thế?"

 

Nghe Diệp Thư hỏi, đó buông tay xuống, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt vàng vọt đầy vết lệ.

 

Diệp Thư kỹ, hóa là cô gái thanh niên trí thức mà nhường bữa tối cho.

 

", đói quá, đói đến đau bụng, đói đến mức ngủ , ..." Lời dứt, cô vùi mặt tay tiếp.

 

Diệp Thư ngờ nửa đêm xổm bên ngoài vì đói. Cô thấy xót xa, cái thời đại thật sự quá khó khăn . Cô gái thanh niên trí thức chắc đến 20 tuổi. Ở thời đại của cô, mười mấy tuổi chính là cái tuổi gia đình cưng chiều, học, bạn bè, chừng còn yêu thầm nữa. Vậy mà ở đây chỉ về nông thôn nông mà ngay cả việc ăn no cũng là điều khó khăn.

 

Tuy nhiên, ở thời đại ai cũng khổ, nên lẽ khác cũng thấy tiếng , chỉ là lười giúp đỡ. Giúp bằng cách nào? Lấy lương thực ít ỏi của cho cô ăn ư? Nếu thể , chi bằng cứ ngơ.

 

Ôi! Thật cô bé kiên cường , ít nhất cô kiên trì hết nông việc. Nghĩ đến , ngày đầu tiên chẳng cũng vì nông mà sụt sùi ? Nếu thông minh cơ trí, lẽ bây giờ xổm ở đây còn cả nữa.

 

Diệp Thư dậy về phòng, lấy một ít đồ ăn .

 

Cô đặt đèn dầu hỏa xuống đất, xổm mặt đó, bóc một nửa vỏ bọc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, vỗ vỗ vai cô gái thanh niên trí thức và : "Nhìn xem đây là gì?"

 

Cô gái thanh niên trí thức bỏ tay xuống, khi ngẩng đầu vẫn còn nức nở vài tiếng, ánh mắt khi thấy viên kẹo sữa mặt thì cả cô sững sờ.

 

Diệp Thư khẽ mỉm , "Cầm lấy ăn ."

 

Cô gái thanh niên trí thức thể tin nổi, nhưng mắt cô vẫn dán chặt viên kẹo sữa, rời một li, " thật sự thể ăn ư?"

 

Diệp Thư chọc , "Sao thể, kẹo vốn là để cho ăn mà, còn cái nữa, cũng cho cô ăn." Vừa , cô giơ cái bánh trứng cuốn trong tay lên.

 

Cô gái thanh niên trí thức thấy bánh trứng cuốn, , vì cảm động.

 

"Hu hu hu, Diệp thanh niên trí thức, chị thật quá."

 

"Mau cầm lấy ăn , đói đến khó chịu ?"

 

Cô gái thanh niên trí thức do dự một giây vươn tay cầm lấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, đó nhanh chóng cho miệng và bắt đầu nhai.

 

"Cô ăn chậm thôi, kẻo nghẹn." Diệp Thư thấy cô ăn ngấu nghiến khỏi nhắc nhở.

 

cô gái thanh niên trí thức dừng , nhai nát viên kẹo sữa nuốt chửng chỉ trong vài cái. Diệp Thư thấy đành đưa tiếp cái bánh trứng cuốn qua.

 

Quả nhiên, khi ăn bánh trứng cuốn, cô nghẹn. Diệp Thư vội vàng vỗ lưng cho cô.

 

" bảo cô ăn từ từ, thấy , bây giờ thì nghẹn thật ."

 

Cô gái thanh niên trí thức ho xong vẫn cố chấp ăn hết cái bánh trứng cuốn tay. Sau khi nuốt miếng bánh trứng cuốn cuối cùng, cô mở lời cảm ơn: "Diệp thanh niên trí thức, chị khác hẳn những gì về chị, chị thật ."

 

Diệp Thư xong mỉm , "Mau ăn , ăn no thì ngủ, đừng lóc ở ngoài nữa."

 

 

Loading...