Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 13: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:28
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là quan hệ thuê mướn
Lúc , thực đơn của các nhà hàng đều bảng lớn ở đại sảnh, giá tiền ghi trực tiếp bên cạnh tên món ăn. Diệp Thư những món ăn đó, món đắt nhất chỉ 5 hào.
Cô sờ sờ túi xách của , cô còn sợ đủ tiêu nên mang theo mấy tờ tiền mệnh giá lớn cơ mà, cô lắc đầu, đúng là g.i.ế.c gà mà dùng d.a.o mổ trâu.
Diệp Thư tìm một chỗ xuống, đó bá đạo : “Hai ăn gì thì cứ gọi tùy thích, cần giá tiền.”
Tưởng Quốc Bang thấy câu , ánh mắt sùng bái gần như tràn ngoài.
Món ăn dọn , Tưởng Quốc Bang mà hoa cả mắt, ngay cả dịp Tết cũng từng ăn những món ngon như .
“Ăn nhanh , đừng khách sáo.”
“Diệp thanh niên trí thức, khách sáo nữa.” Tưởng Quốc Bang cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Diệp Thư cũng bắt đầu ăn, là đồ ăn ở nhà hàng thời khá ngon, phần ăn cũng nhiều.
Diệp Thư từ nhỏ ăn đủ món ngon, cô vốn quá nặng về khẩu vị, để duy trì vóc dáng suốt nhiều năm, nỗi khổ lớn nhất mà cô từng chịu lẽ là nhịn ăn.
Cô tùy tiện ăn vài miếng để thỏa mãn cơn thèm mấy ngày nay, cảm thấy bụng chút dầu mỡ, ăn thêm vài miếng cơm trắng đặt đũa xuống.
Diệp Thư ăn no, cô đặt tay lên bàn chống cằm quan sát nhà hàng của thời đại . Không trang trí gì cao cấp, vẻ cũ kỹ, nhưng những ăn ở đây hầu hết đều ăn mặc chỉnh tề, lẽ là những cuộc sống khá giả hơn trong thời đại .
Diệp Thư đang đ.á.n.h giá xung quanh, thực trong quán nhiều nam thanh niên cũng đang lén lút cô, nhưng khi đôi mắt to tròn của Diệp Thư bắt đầu đảo quanh, đều ngầm hiểu mà cúi đầu giả vờ vùi đầu ăn cơm.
Về sự xao động mà Diệp Thư gây , bản cô hề nhận thấy, nhưng Tạ Trạch thấy rõ ràng. Anh nhíu mày, thích ánh mắt của những đàn ông khác cô.
Anh trang phục của cô, vốn dĩ xinh nổi bật , còn cứ ăn mặc thế thì mà mấy cô gái khác sống nổi?
Tạ Trạch nghĩ, đợi khi cô là của , chắc chắn sẽ cho cô mặc như ngoài, nếu mặc thì chỉ mặc ở nhà cho một xem. Tạ Trạch lúc đang nghĩ , ngờ rằng sẽ cô tiểu thư đỏng đảnh nắm thóp, bảo đằng đông thì tuyệt đối đằng tây.
Tạ Trạch gõ khớp ngón tay lên bàn, Diệp Thư thu hồi ánh mắt sang, hỏi: “Sao thế?”
Tạ Trạch rụt ngón tay , “Đừng lung tung nữa, ăn cơm .” Rồi dùng cằm chỉ nửa bát cơm còn của Diệp Thư.
“ ăn nữa, no .”
Tạ Trạch: ...
Anh thấy cô ăn mấy miếng , mà no ư? Chẳng đặc biệt xuống trấn là để ăn một bữa ngon ?
“Cô ăn cơm chẳng mấy miếng, thịt cũng ăn mấy, chỉ ăn một chút thịt xào nấm hương và nấm là no ?” Vừa nãy hầu như thấy cô gắp đĩa thịt ba chỉ.
“Ừm ừm,” Diệp Thư gật đầu, “ ăn nhiều , giữ dáng mà.”
Tạ Trạch một nữa mở rộng tầm mắt, thời nhà nhà đều đủ ăn, ai mà chẳng no bụng, đây là đầu tiên gặp ăn ít để giữ dáng.
Bên Tưởng Quốc Bang đang ăn ngấu nghiến ngừng nghỉ cuối cùng cũng thời gian lên tiếng, “Diệp thanh niên trí thức, cô nếm thử món thịt ba chỉ , thịt thơm đặc biệt đấy.”
Nói gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ miệng.
Diệp Thư mỉm , cô đẩy đĩa thịt ba chỉ về phía Tưởng Quốc Bang, : “Tiểu Bang, em thích ăn thì ăn nhiều , ăn nhiều thịt sẽ lớn nhanh.”
Tưởng Quốc Bang ăn gật đầu, “Vâng ạ, cảm ơn Diệp thanh niên trí thức.”
Diệp Thư: Hi hi.
Ăn xong, Diệp Thư bảo Tạ Trạch đưa cô cửa hàng mua đồ. Đây vốn là phần cô mong đợi nhất, nhưng kết quả là đến cửa hàng, cô phát hiện ở đây đồ đạc đặc biệt ít ỏi, hơn nữa chẳng mấy thứ cô thể mắt.
Tạ Trạch thấy cô ban nãy còn vui vẻ, đến cửa hàng vui nữa.
“Sao thế?”
Diệp Thư tiện thật, cô lắc đầu, “Không gì.”
Tạ Trạch cùng cô cửa hàng, Diệp Thư quanh thật sự gì đáng mua, phần lớn đồ đạc cô đều ưng ý, cuối cùng cô chỉ mua vài đôi tất để tiện đổi.
là hứng khởi đến, thất vọng về.
Diệp Thư đưa tiền, đó bán tất đòi phiếu tem của cô, Diệp Thư ngớ .
Phiếu? Phiếu gì cơ?
Tạ Trạch nghi hoặc cô một cái, hỏi: “Cô mua tất dùng phiếu vải ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-13.html.]
Vừa nãy thanh toán bữa ăn cô cũng đưa phiếu lương thực, đưa tiền xong liền lưng bỏ , nhân viên cửa hàng vốn định gọi cô , là ngăn và bù phiếu lương thực.
Diệp Thư sững .
, hình như thời đại chuyện đó, cô nhất thời nhớ .
“ chứ, chỉ là quên mang phiếu vải thôi.”
Vừa cô phiếu vải, cô nhân viên bán hàng lập tức lộ ánh mắt khinh thường. Cứ tưởng ăn mặc tươm tất thế nào, ai dè ngay cả phiếu cũng , phiếu thì đến mua đồ gì chứ.
Đang lúc Diệp Thư , một tờ phiếu vải xuất hiện mặt cô.
“Của cô.”
Diệp Thư tờ giấy mặt, đó ghi rõ ràng hai chữ "phiếu vải", cô nhận lấy phiếu vải, lúc mới thanh toán xong.
Tất đến tay, Diệp Thư liền với Tạ Trạch: “Tờ phiếu vải trị giá bao nhiêu tiền, sẽ đưa .” Vừa nãy thanh toán bữa ăn nhà hàng thối cho cô khá nhiều tiền lẻ .
Tạ Trạch , “Không vội, đưa từng một phiền phức lắm, cô cứ tính một con đại khái, đến lúc đó cứ trả cùng tiền công cho là .”
Nghe qua cũng khá lý.
“Được thôi.”
Diệp Thư còn dạo thêm, đúng lúc Tạ Trạch việc, sẽ tìm A Bang , sẽ nhanh chóng đây đón cô, khi còn đưa cho Diệp Thư vài loại phiếu khác nữa.
Diệp Thư phiếu thì còn bận tâm ở đó , cô vẫy tay chào chạy mua đồ.
Tạ Trạch thầm nghĩ: là một cô tiểu thư đỏng đảnh vô tư lự, cùng cô lâu như mà thấy cô luyến tiếc gì .
Diệp Thư mua mấy hộp kem Tuyết Hoa Cao, thứ cũng coi là món đồ thời thượng của thời đại , giá đắt hơn các mặt hàng khác một chút nhưng cần phiếu. Diệp Thư tiêu hết phiếu để mua đồ ăn vặt, những thứ cô định dùng để cải thiện bữa ăn hàng ngày, các loại đồ ăn vặt thông thường cô còn chẳng thèm để mắt tới, chỉ mua hai loại là kẹo sữa Đại Bạch Thỏ và bánh trứng cuộn. cô mua lượng ít, lát nữa sẽ chia cho A Trạch và Tiểu Bang một ít, còn những ở khu thanh niên trí thức, xem ai với cô thì cô mới cho.
Diệp Thư mua xong lâu, Tạ Trạch và Tưởng Quốc Bang vội vã chạy đến, trông như sợ cô đợi lâu, cả hai đều chút thở hổn hển, nhưng đều ý, thấy Diệp Thư xách đồ tay liền nhận lấy.
“Đi thôi, về thôi.”
Diệp Thư định lên xe thì thấy phía xe chất đầy mấy túi lớn, bên trong đều là đồ đạc.
Thảo nào cô nghĩ ở trong thôn, A Bang thứ gì cũng , hóa là A Trạch đưa những việc . Diệp Thư am hiểu những chuyện như , dù nhà cô cũng kinh doanh mà.
Ngay lập tức cô hiểu , cô cũng giả vờ mà lên xe. Thời đại cho phép buôn bán đầu cơ trục lợi, vì hai họ tin tưởng cô, khi lấy hàng còn sẵn lòng cho cô cùng, thì cô chắc chắn sẽ giả vờ như gì. Những chuyện đối nhân xử thế thế cô vẫn hiểu.
Mèo con Kute
Trở về khu thanh niên trí thức, Tạ Trạch ôm mấy túi đồ ăn vặt mà cô mua phòng. Trước khi , Diệp Thư đưa đồ ăn vặt cho hai họ mới về phòng.
Cô ghế uống mấy ngụm nước, mấy nữ thanh niên trí thức đống đồ ăn vặt bàn đều bắt đầu ngưỡng mộ, họ tiền mà mua nhiều đồ ăn vặt như .
“Diệp Thư.” Bên ngoài gọi.
Diệp Thư ngoài, ồ, là trưởng đội thanh niên trí thức đó.
Cô ngoài, “Sao thế?”
Dương Nhất Phàm vẻ mặt vui, “Cô quan hệ gì với hai dân làng đó?”
Diệp Thư nhíu mày, chuyện vẫn cứ x.úc p.hạ.m khác như , cô đáp: “Liên quan gì đến , tại cho chứ.” Nói xong cô lưng định về phòng.
Dương Nhất Phàm tiếp tục : “Cô nam nữ hữu biệt, sẽ vô duyên vô cớ với cô ? Cô đừng để bán mà gì.”
Diệp Thư đầu , “Anh đừng lung tung…”
Dương Nhất Phàm trực tiếp cắt lời cô, “Cô gả cái thôn ?”
Diệp Thư sững .
“Không thì đừng chọc ghẹo những đó.”
Diệp Thư bóng lưng đó rời , phản bác nhưng mở lời.
Cô trở về phòng suy nghĩ về chuyện , Tiểu Bang chỉ là một đứa trẻ thôi, còn về phần A Trạch, đó chỉ là quan hệ thuê mướn mà thôi. cô nhớ hành vi của A Trạch mấy ngày nay, trong lòng chút chắc chắn.
Anh chắc cũng ý nghĩ giống … ? Chỉ là quan hệ thuê mướn… ?
Không , ngày mai cô tự hỏi rõ mới .