Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 128: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:30:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sản xuất

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc Diệp Thư m.a.n.g t.h.a.i hơn 8 tháng . Trong mấy tháng , bụng cô to lên một cách kinh ngạc. Lúc thời tiết vẫn chuyển lạnh, cô ở nhà vẫn mặc váy liền rộng rãi, nhưng bây giờ cô mặc những chiếc váy do cô nhờ chồng đặt may ở tiệm. Vì bụng quá lớn, những bộ quần áo mua ở tiệm cô còn mặc nữa.

 

Cô vẫn tay chân thon thả, cái bụng lớn khổng lồ tạo thành sự tương phản rõ rệt. Ngay cả đàn ông dáng vẻ cô bây giờ cũng chút sợ hãi.

 

Anh luôn sợ đôi chân nhỏ bé của cô chịu nổi cái bụng.

 

Đặc biệt khi thấy làn da bụng căng đến mức trong suốt, lòng Tạ Trạch khỏi chút phức tạp…

 

Trước đây từng nghĩ rằng một gia đình ba trong tưởng tượng của cần đến sự hy sinh của cô gái nhỏ để thành hiện thực.

 

Mèo con Kute

Anh vẫn còn nhớ cô của ngày eo thon mềm mại, đường cong duyên dáng…

 

Anh cúi đầu hôn lên bụng phụ nữ, từ từ ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy sự xót xa.

 

“Chúng chỉ sinh một đứa thôi, đợi em sinh xong sẽ thắt ống dẫn tinh.”

 

Diệp Thư sờ nhẹ xoáy tóc của đàn ông, cô , đôi mắt lấp lánh những tia sáng dịu dàng.

 

Kể từ đó, đàn ông càng thêm tận tâm với cô, việc đều tự tay . Nếu Diệp Thư vẫn cần tập thể lực hàng ngày, cô thể yên nhúc nhích.

 

Vì bụng cô quá to, khi luôn cảm giác nặng trĩu, khiến cơ thể tự chủ mà đổ về phía , vài bước thấy mệt. Sau nhờ thím Trần nhắc nhở, rằng thể dùng một sợi vải để đỡ bụng lên, như sẽ mệt đến thế.

 

Người đàn ông xong câu đó, hôm xong sợi vải.

 

Diệp Thư buộc sợi vải đỡ lấy bụng thử vài bước, thấy quả nhiên thoải mái hơn nhiều, bụng cũng còn nặng nề nữa.

 

Cũng chính vì sợi vải thời gian dạo của Diệp Thư cũng lâu hơn một chút.

 

Chỉ còn hai tháng nữa là cô sẽ sinh.

 

Ngày hôm đó, đàn ông tan về nhà sân, vai còn vác một vật cồng kềnh.

 

Là một chiếc quạt điện.

 

Diệp Thư thấy chiếc quạt điện còn kích động hơn cả khi thấy chiếc ti vi ngày .

 

Đợi đàn ông cắm điện cho quạt, cánh quạt bắt đầu , làn gió mát thổi mặt cô. Khoảnh khắc , Diệp Thư nở một nụ hoài niệm.

 

Thật ngờ thèm khát một chiếc quạt điện đến thế.

 

Khi cô còn đang tận hưởng làn gió mát mà chiếc quạt mang , đàn ông nắm lấy tay cô kéo cô .

 

“Đừng để gió thổi thẳng mặt, coi chừng cảm lạnh.”

 

 

Đến tối, vì gió mát từ quạt điện, Diệp Thư những cảm thấy nóng nữa mà nửa đêm cô còn thấy lạnh.

 

Chỉ đắp chăn thôi vẫn thấy đủ, cô xoay rúc lòng đàn ông. Người đàn ông dù ngủ nhưng cơ thể vẫn như trí nhớ, vòng tay ôm lấy vai cô, cảm thấy vai cô lạnh, vươn tay xoa bóp ấm cho cô, đến khi da thịt vai dần ấm lên mới dừng , còn cô gái nhỏ trong lòng ngủ say từ lâu .

 

Diệp Thư chuyển cũng nửa đêm, lúc đó cô đang ngủ say, mơ hồ cảm thấy giường ẩm ướt, cô vươn tay sờ thử, thấy ướt át trơn trượt.

 

Cô cảm thấy .

 

Cô lay đàn ông bên cạnh, tỉnh dậy ngay lập tức.

 

“Sao thế?” Anh lên tiếng hỏi.

 

“Em thấy gì đó , bật đèn lên .”

 

Khi đèn sáng, cả hai cùng thấy một vệt nước lớn chiếu trúc, và nó đang chảy từ Diệp Thư.

 

“Em hình như vỡ ối .”

 

Người đàn ông sửng sốt nửa giây, khi phản ứng , lập tức nhảy xuống giường mặc áo, lấy chiếc chăn mỏng giường cuốn lấy cô, đó cẩn thận ôm cô xuống giường.

 

“Đừng sợ, chúng bây giờ bệnh viện.”

 

May mà chuẩn , cô sẽ chuyển trong mấy ngày , đỗ xe ngoài ngõ mỗi tối khi trời tối.

 

Thím Trần động cũng tỉnh giấc, bà khỏi phòng thấy Tạ Trạch ôm Diệp Thư đang cuộn tròn trong chăn, hoảng hốt chuẩn ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-128.html.]

 

Chắc là sắp sinh .

 

Bà vội vàng chạy đến mở cổng sân.

 

Tạ Trạch ngừng bước, chỉ vội vàng dặn dò một câu khi bước khỏi sân: “Chúng bệnh viện đây, Thím Trần cứ về phòng .”

 

Suốt dọc đường, Tạ Trạch dù căng thẳng nhưng lái xe vững. Diệp Thư ở ghế chăn ủ nóng, nhưng bây giờ cô còn bận tâm đến cái nóng nữa, vì bụng cô bắt đầu đau .

 

“Chồng ơi, em đau bụng quá.” Cô nhỏ giọng với đang lái xe, vì bụng càng lúc càng đau nên giọng của cô cũng yếu ớt.

 

Tạ Trạch trong lòng thắt , nhưng giọng vẫn bình tĩnh: “Bé cưng, em cố gắng chịu thêm một lát, sắp đến bệnh viện .”

 

Anh âm thầm đạp mạnh chân ga.

 

Bệnh viện quá xa, xe dừng ở cổng bệnh viện, Tạ Trạch xuống xe ôm .

 

Dù trong lòng cũng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn liên tục lời an ủi.

 

Diệp Thư thì đáp một lời nào, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, rõ ràng là đang đau lắm.

 

Vừa đến phòng cấp cứu, bác sĩ trực thấy tình hình liền chủ động chạy tới. Tạ Trạch nhẹ nhàng đặt cô lên một chiếc giường trống, mới trình bày tình hình với bác sĩ.

 

Bác sĩ là sản phụ sắp sinh, lập tức liên hệ khoa sản.

 

Chẳng mấy chốc vài đẩy giường đưa Diệp Thư phòng sinh, Tạ Trạch cũng theo đẩy giường.

 

Anh luôn chằm chằm giường, thấy cô đau đến mức mặt đầy mồ hôi, chỉ ước gì thể chịu đau cô.

 

chỉ thể nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, chỉ thể những lời tác dụng gì.

 

Cho đến khi chuẩn phòng sinh, Tạ Trạch mới ngăn .

 

Diệp Thư cứ , vẻ mặt nhỏ bé trông đặc biệt tủi . Tạ Trạch cô lớn tiếng : “Anh ở ngay bên ngoài, đừng sợ, đợi em là sẽ thấy .”

 

Cho đến giây phút cánh cửa đóng , vẫn còn đang gọi cô: “Đừng sợ, đừng sợ, ở ngay đây…”

 

Cánh cửa đóng .

 

Tạ Trạch nữa, nhưng lòng vẫn treo ngược cành cây. Vì quá lo lắng, cửa phòng sinh, thỉnh thoảng hé mắt trộm tình hình bên trong.

 

Lần đầu tiên thử, phát hiện chẳng thấy gì cả, nhưng dù cũng yên tâm, suốt đêm cứ sốt ruột là liếc .

 

vẫn thấy gì, càng thêm bực bội, bắt đầu cửa.

 

Suốt một đêm, hề xuống nào.

 

Cho đến khi mặt trời hé rạng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu , cửa phòng sinh mới từ bên trong mở .

 

Một bác sĩ ôm một em bé bọc kín đáo hỏi vọng ngoài: “Ai là nhà của Diệp Thư?”

 

Lúc Tạ Trạch đang cúi đầu, thấy tiếng gọi dừng bước, ngẩng đầu chạy nhanh đến.

 

“Là , là bạn đời của Diệp Thư.”

 

“Đây, xem, một bé trai bụ bẫm 7.2 cân.”

 

Tạ Trạch tùy ý liếc đứa bé.

 

Đỏ hỏn, chẳng gì để xem.

 

Anh sốt ruột hỏi: “Diệp Thư , còn ?”

 

“Bạn đời của cả, lát nữa là thể .”

 

Tạ Trạch , trái tim treo lơ lửng suốt một đêm cuối cùng cũng đặt xuống.

 

“Cảm ơn bác sĩ, vất vả .”

 

Đợi bác sĩ ôm đứa bé phòng sinh, Tạ Trạch mới nở một nụ nhẹ nhõm, nhưng lát , đưa tay dụi dụi mắt.

 

Anh cánh cửa phòng sinh, thầm trong lòng: “Bé cưng, em giỏi lắm…”

 

 

Loading...