Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 125: --- Thèm
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:30:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi mắt dịu dàng, cô hỏi, lúc mới dời tầm mắt lên một chút. Bảo bối của hiếm khi rụt rè như , chu môi vẻ vẫn vui.
Tạ Trạch khẽ , sự dịu dàng trong ánh mắt như tràn ngoài.
“Không , em .”
Anh thực sự nghĩ như , cảnh tượng đó in sâu tâm trí . Dáng vẻ cô khẽ cong môi vuốt ve bụng , cả như tỏa sáng, dù cô bán trần trụi, cũng ý nghĩ xúc phạm.
Đây là đầu tiên thấy cô như .
Thật sự .
Ánh mắt cho cô , thật.
Diệp Thư thẹn thùng , lúc mới còn băn khoăn về vấn đề nữa, cầm lấy bộ quần áo bên cạnh mặc .
Cô xuống giường ôm lòng.
Tạ Trạch chỉ dám nhẹ nhàng ôm cô, dám dùng sức như .
Vì quá trân trọng cô, đôi khi sự trân trọng thể hiện trong cử chỉ của .
Anh luôn ôm cô chặt.
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm eo cô, nhưng dám chạm bụng cô. Anh cúi đầu vùi cổ cô, hít lấy hương thơm cô.
“Vợ , em thật .”
Anh cảm thán mà .
Diệp Thư mím môi , đàn ông lúc nào cũng thích lời tình cảm thế , tự dưng bày tỏ lòng trung thành với cô nữa .
Anh thấy tiếng cô, hỏi cô, “Vợ , bên cạnh em vui ?”
“Vui chứ, vui.” Diệp Thư vuốt mái tóc cứng của , trả lời.
Anh như , ở bên vui chứ.
“Vậy nếu thể cho em chọn, em cũng chọn ở bên , ?”
Hả?
Đây là câu hỏi gì thế?
Ban đầu cô kịp phản ứng, nhấm nháp từng lời của , dần dần cảm thấy gì đó .
Diệp Thư định mở lời, , “Anh là chúng luôn ở bên , em trúng đàn ông nào khác .”
Ôi.
Hóa là đàn ông ‘phát bệnh’ .
“Làm gì đàn ông nào khác, lung tung gì chứ.”
Anh vẫn vùi cổ cô nhúc nhích, “Sau ngày tháng còn dài, sợ.”
Sợ em thấy ở bên nhàm chán, sợ em cơ hội về thì sẽ rời ngoảnh đầu .
“Sao thế , em nỡ rời xa , cục cưng lớn của em chứ.”
“Đây là em đấy nhé, em giữ lời đấy.”
“Em nhất định giữ lời.”
Thời tiết dần nóng lên, ở nhà Diệp Thư cơ bản là mặc đồ càng mát mẻ càng .
Cô mặc một chiếc váy liền rộng rãi màu xanh ngọc, vì quần áo đủ rộng nên bụng cô rõ lắm, nhưng thực bụng cô lớn hơn gấp mấy .
Cũng vì , cô thường xuyên đau lưng, tối nào khi ngủ cũng giúp cô xoa bóp lưng, cho đến khi cô kêu dừng.
Hôm nay đúng cuối tuần, Tạ Trạch , đang ở trong sân chiếc giường nhỏ cho con.
Diệp Thư ngờ cả cái , liền bảo lấy cho một cái ghế ngay cửa nhà xem việc.
Ghế xích đu thì dám , chỗ nào râm mát, ngoài sẽ nắng cháy, mồ hôi đầm đìa.
Mà đàn ông bây giờ chẳng đang thế .
Người đàn ông cởi trần việc, Diệp Thư bất giác chằm chằm tấm lưng rộng và rắn chắc của . Những cơ bắp lưng cứ theo động tác mà căng lên xẹp xuống, đôi khi mồ hôi chảy dài vì những động tác quá mạnh, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống đất, chẳng mấy chốc bốc biến mất.
Không hiểu , Diệp Thư cảm thấy khô cả cổ họng.
là ‘sắc đàn ông’ hại mà, khiến cô ‘đánh ’ với .
Mà đến, từ khi cô m.a.n.g t.h.a.i thì thực sự động cô nữa . Ý chí là của , đến cô cũng nể phục, giống như khi đăng ký kết hôn, mấy nhịn nhưng cuối cùng đều kịp thời phanh .
Chứ như cô, miệng , nhưng thực cô sướng điên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-125-them.html.]
Càng nghĩ càng thấy khô cổ, Diệp Thư uống thêm một ngụm canh đậu xanh trong tay, nhưng phát hiện uống hết từ lâu .
“Thím Trần ơi, cháu uống thêm một bát canh đậu xanh nữa.”
Tạ Trạch thấy tiếng cô, dừng động tác tay, đặt dụng cụ xuống, từng bước đến mặt cô.
“Làm gì thế?”
Tạ Trạch trực tiếp giật lấy bát tay cô, tiện tay đưa cho thím Trần đang định đến lấy bát.
“Đừng cô , dọn bát .”
Thím Trần đương nhiên lời Tạ Trạch, bà nhận bát, trực tiếp về bếp.
Diệp Thư giận dỗi .
Anh nhượng bộ, “Đậu xanh quá lạnh, em ăn nhiều , giải tỏa cơn thèm một chút là .”
Trời nóng lên, cô uống chút canh đậu xanh, cũng nhiều, trực tiếp đồng ý.
Kết quả là cái tên ‘chó đàn ông’ chỉ cho cô uống một bát! Không bây giờ cô đang khô cả cổ họng !
Mèo con Kute
“Em vẫn thèm!” Cô bực bội đáp .
Những chuyện nguyên tắc tuyệt đối thỏa hiệp, lạnh lùng phụ nữ đang bên , “Chưa thèm thì ăn thứ khác.”
“Không , em chỉ uống canh đậu xanh thôi, thứ khác giải tỏa cơn thèm của em.”
“Vậy thì cứ để em thèm.”
…!!!
Diệp Thư tức giận, cô dậy trừng mắt , nhưng vì chiều cao đủ, khí thế lấn át.
Thấy nhường cô, mắt còn thẳng cô, hề ý thỏa hiệp.
Cô chịu nổi cơn tức , nhấc chân định đá , nhưng váy bó , hơn nữa cô nhấc lên một chút cảm thấy chân bụng chèn .
Cô chỉ thể tức giận rụt chân về, dậm chân tại chỗ bày tỏ sự bất mãn của .
Sau đó xoay chạy về phòng.
Cô khóa cửa, chỉ chờ đến dỗ dành.
Quả nhiên cô sấp giường lâu, theo.
Anh vỗ vỗ vai cô mấy , cô đều phản ứng, vùi mặt chăn cho cũng thèm để ý đến .
Giọng vang lên, “Không cho em uống, mà là em uống ít thôi.”
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, Diệp Thư hất tay .
“Hay là thế , uống em, em uống để giải tỏa cơn thèm thì ?”
Cái quỷ gì? Thật quá đáng!
Diệp Thư ngẩng đầu , mắng: “Anh thần kinh .”
Sắc mặt Tạ Trạch trầm xuống, “Không mắng chồng em!”
Diệp Thư nghẹn lời, cái tên ‘chó đàn ông’ hung dữ với cô!
Cô vùi đầu chăn.
Tạ Trạch thật sự bó tay với cô, dỗ ngọt đành dùng cách mạnh tay.
Anh tránh bụng cô, ôm cô cả lên, lực đủ, cô đau cũng để cô giãy giụa thoát .
Đặt cô vững đùi, vòng tay giữ chặt vai cô.
“Tuần cho em nữa ?”
Tuần ? Lâu quá…
“Không , em bây giờ liền thèm!”
Tạ Trạch nhíu mày, nghĩ nghĩ, “Vậy là hôn em một cái cho em đỡ thèm nhé.”
Diệp Thư trong lòng ‘thịch’ một tiếng, lát cô mới cứng mặt : “Cái gì mà ‘cho em hôn một cái’, nào chẳng em hôn .”
Cô cũng .
Tạ Trạch cô , thấy hy vọng, liền nhanh chóng ‘chắp thêm bậc thang’, “Phải , em cho hôn em nhé.”
Diệp Thư lên tiếng nữa.
Anh lúc nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô, say đắm triền miên.