Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 124: Lại Chuyển Nhà Mới ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:30:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Trạch còn lắm chuyện hơn cả Diệp Thư tưởng tượng. Cứ tưởng mua dê là xong , ai ngờ mấy ngày họ chuyển nhà.
Diệp Thư: ????
Mấy năm nay họ chuyển nhà mấy . Căn nhà hiện tại tuy là nhà xưởng phân phối, nhưng rộng hơn gấp đôi so với chỗ ở , hơn nữa vị trí là nhất, tầng lầu cũng .
Tạ Trạch suy nghĩ của .
Sau bụng cô sẽ ngày càng lớn, việc lên xuống cầu thang cũng bất tiện. Hơn nữa căn nhà hiện tại hai ở thì rộng, nhưng đợi đến khi sinh con sẽ trở nên chật chội, còn con dê nhỏ lầu, chăm sóc cũng tiện lắm.
Tạ Trạch là định luôn thuê chăm sóc cô . Đợi cô hết cữ, nếu đứa bé ngoan, chăm sóc vẫn ở . Anh đảm bảo cô nghỉ ngơi đầy đủ, ít nhất đợi đến khi đứa bé hai tuổi, lúc đó đứa bé hiểu chuyện một chút, chăm sóc mới phiền phức.
Thời gian kéo dài như , thì ở trong xưởng sẽ thích hợp nữa .
Người nhiều miệng cũng nhiều.
Tạ Trạch lý lẽ rõ ràng, Diệp Thư thể phản bác. Chỉ là căn nhà cô ở thoải mái, hơn nữa còn nhiều kỷ niệm của họ, ngay cả em bé cũng thai nghén trong căn nhà .
Tạ Trạch sự nỡ của cô, dỗ dành : "Căn nhà vẫn giữ , cho khác ở. Sau đợi con lớn, nếu em ở chúng sẽ chuyển về."
Tạ Trạch đến mức , cô còn gì nữa, đành đồng ý thôi.
Tạ Trạch sớm tìm nhà . Đã cho cục cưng thì chắc chắn là giải quyết xong việc.
Căn nhà xa, cách nhà máy 10 phút bộ. Đi một con hẻm nhỏ bên đường lớn, rẽ một cái là đến. Ngôi nhà là một căn nhà gạch sân vườn, chung khá mới, trong sân còn dựng một mái hiên, ước tính con dê sẽ ở đó.
Cả căn nhà 4 phòng, bếp xây riêng, nối liền với khu nhà ở, như mùi dầu mỡ sẽ bay trong nhà.
Đi hết một lượt căn nhà trống rỗng, Diệp Thư hỏi Tạ Trạch, "Căn nhà rẻ nhỉ."
Anh vòng tay ôm eo cô, đáp: "Yên tâm, chồng em trả ."
"Có cần em dùng tiền riêng của hỗ trợ một chút ?" Diệp Thư cố ý trêu .
Tạ Trạch cũng khiêm tốn, "Thôi , cất kỹ cái túi vàng nhỏ của em . Chồng em còn đến mức động tiền riêng của em ."
Diệp Thư trộm, tiền của cô giấu kín lắm, chắc chắn tìm .
Cô căn nhà , lẽ sống ở đây cũng tệ, trong ngõ hẻm yên tĩnh, các ngôi nhà cũng sát quá, sự riêng tư chắc chắn sẽ hơn ở trong xưởng.
Cho đến ngày thật sự chuyển , Diệp Thư thấy cách bài trí trong nhà thì mừng tả xiết, đặc biệt là đàn ông còn dựng cho cô một chiếc xích đu trong sân. Cô lập tức gạt tay đang đặt ở eo , chạy thẳng tới lên, bỏ ngoài tai những lời dặn dò đừng chạy nhanh.
Khi cô vững xích đu và đung đưa, Tạ Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, mới thời gian thưởng thức nụ rạng rỡ khuôn mặt cô.
Xem sai, ban đầu chỉ nghĩ cô ở nhà sẽ buồn chán nên mới tạm thời dựng cái xích đu , vốn dĩ chỉ là một món đồ chơi nhỏ giúp cô giải khuây thôi.
Hóa đồ đạc trong nhà chuyển đến sớm hơn Diệp Thư nửa ngày. Sau khi xích đu một lúc, cô phòng trong.
Bên trong kém gì cách bài trí của căn phòng , còn phòng của họ, trông vẻ lớn hơn, hơn nữa đối diện giường còn đặt một chiếc tivi đen trắng.
Lúc Diệp Thư vứt bỏ căn nhà cũ đầu, còn cái suy nghĩ luyến tiếc mấy ngày nữa.
Ở nhà mới bao lâu, Tạ Trạch ngoài đón một , Diệp Thư ở trong xem tivi, cô tùy ý ừ một tiếng coi như trả lời.
Tạ Trạch trở về nhanh, theo là một bà thím 50 tuổi.
Mèo con Kute
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-124-lai-chuyen-nha-moi.html.]
Bác Trần là giới thiệu công việc , chỉ cần chăm sóc một bà bầu mà mỗi tháng thể nhận 15 tệ, còn ăn ở chung, bác nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.
Điều kiện quá hấp dẫn, tuy phiếu mua hàng, nhưng 15 tệ bằng tiền lương của công nhân , còn ăn ở đây, khẩu phần ăn ở nhà cũng tiết kiệm một phần.
Tưởng chừng là chuyện chắc như đinh đóng cột, nhưng ngờ vẫn chọn ưu tú nhất, lúc đó ít cùng bác phỏng vấn, đều là những bà già cùng tuổi bác, phỏng vấn bác là phó xưởng trưởng của nhà máy, địa điểm hẹn phỏng vấn lúc đó chính là căn nhà , nhưng lúc đó nó vẫn còn là một căn nhà trống.
Ban đầu bác chút sợ hãi cái gọi là phó xưởng trưởng , cao lớn vạm vỡ, da đen, mặt cũng đen, mặt lạnh tanh hỏi chuyện bác, nếu vì tiền thì bác bỏ chạy .
Đây thật sự là phó xưởng trưởng ? Sao trông giống một nông dân ở quê hơn.
Mấy ngày , bác giới thiệu thông báo, phó xưởng trưởng đó chọn bác , vài ngày nữa bác thể .
Lúc bác mới mà chăm sóc chính là vợ của vị phó xưởng trưởng mặt đen .
Bác còn tưởng phu nhân của vị phó xưởng trưởng đó là một phụ nữ phúc hậu, dù thì điều kiện gia đình như , chắc chắn thiếu dầu mỡ bổ sung, như nhà bác một tháng mới ăn thịt một hai .
Kết quả là bác bước sân lâu, bên trong một cô gái , về phía họ, chính xác hơn là về phía phó xưởng trưởng đang mặt bác : “Anh về nhanh thế.”
Bác rõ khuôn mặt cô gái thì sững sờ.
Trời đất ơi, đây là tiên nữ từ đến , bác sống ngần tuổi từng thấy cô gái nào xinh đến thế, da trắng như tuyết, dáng cao ráo , khuôn mặt càng tuyệt sắc.
Cô gái thật cách lớn lên mà.
Bác Trần chút nghi hoặc, cô gái chắc phu nhân của phó xưởng trưởng nhỉ, hợp với phó xưởng trưởng, một da trắng như tuyết với một khuôn mặt đen sì, kiểu gì cũng thấy hợp, hơn nữa trông cũng giống phụ nữ thai.
Có lẽ là em gái chăng, nhưng màu da cũng quá khác biệt .
Bác Trần lúc đang mải suy nghĩ m.ô.n.g lung, Tạ Trạch giới thiệu với bác , “Bác Trần, đây là bạn đời của , phiền bác chăm sóc cô thật .”
Bác Trần nén sự kinh ngạc trong lòng, vội vàng tiếp lời, “Ấy, , ạ, phu nhân khỏe , cô cứ gọi là bác Trần là .”
Diệp Thư mỉm với , “Bác Trần khỏe , bác cần khách sáo như , cháu còn là lớp mà, cháu tên là Diệp Thư, bác cứ gọi tên cháu là , cần gọi cháu là phu nhân .”
Tiếng phu nhân cô thật dám nhận, nếu khác thấy, thật là sẽ gán cho cái mác tư bản mất.
Bác Trần xong lời Diệp Thư , trong lòng càng thêm thiện cảm với Diệp Thư.
Không cô gái như gả cho một mặt đen sì, lẽ là vì điều kiện của đàn ông chăng.
Vừa mới nghĩ thầm xong, bác liền thấy phu nhân của phó xưởng trưởng chìa một bàn tay về phía phó xưởng trưởng đằng : “Anh mau phòng giúp em xem cái tivi đó , nhiều bông tuyết thế.”
Giọng điệu toát lên sự mật, giống như lúc chuyện với bác khách sáo như .
Bác thấy phó xưởng trưởng bước tới, nắm lấy tay phu nhân, cùng phòng.
Vị phó xưởng trưởng nghiêm nghị chuyện giọng điệu sự ấm áp, những lời khiến cho một bà thím như bác xong cũng cảm thấy tự nhiên cho lắm.
“Sao bây giờ ngốc nghếch thế , ngay cả tivi cũng xem.”
“Anh mới ngốc , cả nhà đều ngốc.”
Nghe thấy lời riêng tư của vợ chồng , bác Trần cũng chút ngại ngùng.
Xem là bác nghĩ sai , vợ chồng tình cảm lắm.