Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 110: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:30:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dám uy h.i.ế.p , chuẩn sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của

 

Tô Cẩn vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi nam chính thực hiện lời hứa đưa cô ngoài, nhưng cho đến khi khí đón năm mới tan , thời gian nam chính sẽ rời thôn cũng ngày càng gần, cô mới bắt đầu lo lắng.

 

lúc Trương Kiến Vinh cứ ở nhà, cô lẻn ngoài tìm nam chính cũng .

 

Trong lòng cô dần thất vọng, ngay khi cô chuẩn "cá c.h.ế.t lưới rách" với nam chính, vạch trần tất cả chuyện, thì tình thế bước ngoặt.

 

Đầu tiên, cô phát hiện Trương Kiến Vinh, mấy hôm nay vẫn ở nhà, gọi ngoài. Nghe động tĩnh bên ngoài, vẻ như sẽ về ngay , cô đoán chắc là nam chính tìm đuổi Trương Kiến Vinh .

 

Một lúc , tiếng động quen thuộc từ bên ngoài chứng thực suy đoán của cô. Cô theo lời dặn bên ngoài mặc quần áo, cầm giấy tờ của bước khỏi nhà.

 

Ngoài Tạ Trạch còn mấy đàn ông cô quen.

 

"Những là ai? Họ trong thôn ?" Cô nghi ngờ hỏi.

 

Tạ Trạch vẻ mất kiên nhẫn: "Cô tìm trong thôn đưa cô ? Được thôi, nếu thông tin của cô lộ, cô đừng trách đấy."

 

Nói xong, định bỏ , vẻ như thật sự định tìm trong thôn.

Mèo con Kute

 

Tô Cẩn vội vàng gọi : "Đừng, chỉ hỏi thôi, ý đó, chúng nhanh ."

 

Ở đây càng lâu, lòng cô càng bất an.

 

Tạ Trạch tranh cãi thêm, giọng chút lạnh lùng: "Đi theo ngoài."

 

"Ừm ừm."

 

Ngoài cửa đậu một chiếc máy kéo, thùng xe lộ thiên của chiếc máy kéo chất đầy những thứ lộn xộn, chật cứng, chỉ đủ chỗ cho ba bốn .

 

Tô Cẩn trốn giữa đống đồ lặt vặt.

 

Cô và Tạ Trạch khá gần , may mắn là giữa hai trải một lớp chăn mỏng, là cô thể .

 

Trong thời gian kiêng cữ cô cơ bản uống thuốc, Trương Kiến Vinh cái tên khốn đó đương nhiên cũng cho cô ăn uống bồi bổ gì, nên đến giờ cơ thể cô vẫn hồi phục.

 

Máy kéo bộ phận giảm xóc, sự xóc nảy đường khiến Tô Cẩn vô cùng khó chịu. Cô liếc mấy đàn ông xa hơn, chắc chắn họ thấy tiếng , cô mới hạ giọng hỏi Tạ Trạch: "Anh tìm ô tô , tại dùng máy kéo để đưa rời khỏi đây? Cơ thể vẫn khỏe hẳn, xóc nảy khó chịu quá, mà xe còn chậm nữa."

 

Cô là tác giả của cuốn tiểu thuyết đương nhiên rằng bây giờ nam chính kiếm tiền , gọi một chiếc xe con đến đối với nam chính là chuyện khó khăn gì.

 

Tạ Trạch Tô Cẩn với ánh mắt khinh bỉ như một kẻ ngốc: "Cô não , lái xe con thôn đón cô ? Cô sợ ai phát hiện cô bỏ trốn ?"

 

Tô Cẩn lập tức nghẹn lời, cô bĩu môi gì nữa, chỉ là trong lòng càng ngày càng thích nam chính , chuyện độc mồm độc miệng như , Diệp Thư thích ở điểm gì.

 

Tạ Trạch cũng đầu sang hướng khác, lười thêm phụ nữ ngu ngốc xa một nữa, nghĩ đến chuyện phụ nữ bản trong sách sẽ yêu cô , khỏi khẩy một tiếng.

 

Loại ngốc nghếch , dù cho cũng cần, cái gì mà thế giới trong sách, cái gì mà nam chính, như thế nào do tự quyết định, tuyệt đối là nhân vật giấy tùy ý khác điều khiển.

 

Cũng giống như phụ nữ phiền phức , đến thế giới thì tuân theo quy tắc của thế giới , huống hồ cô dám uy h.i.ế.p sợ c.h.ế.t, thậm chí còn dám dùng bảo bối của để uy hiếp, thì cô chuẩn sẵn sàng để chịu đựng cơn thịnh nộ của .

 

Nghĩ đến những chuyện sắp xảy , trong lòng Tạ Trạch chút gợn sóng, vẻ mặt càng bình tĩnh, khẽ nhắm mắt, bắt đầu chợp mắt dưỡng sức.

 

Không ai để chuyện, Tô Cẩn đành nén khó chịu, cố gắng nhắm mắt ngủ. Ngủ thời gian sẽ trôi nhanh hơn, chiếc xe xóc nảy thế cũng sẽ khó chịu đến .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-110.html.]

Cô quả thật ngủ , cho đến khi đàn ông gọi dậy.

 

Tạ Trạch vỗ cô mấy cái, đến khi thấy tỉnh, mới rụt tay về.

 

"Tỉnh dậy , sắp đến nơi ."

 

Tô Cẩn dậy ngoài, quả thật thể thấy những ngôi nhà nhỏ bé san sát ở phía .

 

Tạ Trạch cầm bình nước uống nước nóng bên trong, uống mấy ngụm mới thản nhiên : "Lát nữa cô theo mấy lên tàu hỏa."

 

"Vậy còn , cùng ?"

 

Tạ Trạch cô, vẻ mặt khinh bỉ: "Cô còn cùng ? Thế giới do cô tạo ? Cô nên quen thuộc hơn ?"

 

Nói đợi cô trả lời, trực tiếp lấy một cái túi màu xanh quân đội bên cạnh ném xuống mặt phụ nữ: "Trong những thứ hứa với cô, và cả vé tàu, thư giới thiệu của cô nữa, giúp cô tìm mối quan hệ , công nhân nữ ở nhà máy dệt, đãi ngộ đặc biệt , nhưng chỗ ở nhà máy sẽ cung cấp."

 

Tô Cẩn cầm cái túi lên mở xem, bên trong chất đầy những đồng tiền lớn, từng cọc từng cọc đều buộc chặt. Cô đại khái lật qua, quả thật 3000 tệ, tìm thấy vé tàu và thư giới thiệu mà nam chính đến. Cô mở thư giới thiệu , thấy dấu đỏ của công xã bên trong mới yên tâm.

 

Đặt vé tàu và thư giới thiệu xuống, cô cảm thán nam chính quả thật tài, giấy tờ của cô mà vẫn thể trực tiếp giúp cô vé tàu.

 

Ngay khi cô cuối cùng cũng yên tâm, giọng của đàn ông tiếp tục truyền đến: "Nhớ những gì cô , đừng để thấy cô nữa."

 

Tô Cẩn thứ , đương nhiên gì cũng dễ.

 

"Anh yên tâm, những thứ tuyệt đối sẽ sống kém , cứ chờ xem." Số tiền chính là quỹ phát triển của cô.

 

Tạ Trạch liếc cô một cái, tùy tiện ném cái bình nước khác bên cạnh qua: "Cô vẫn nên lo cho sức khỏe của , cô bây giờ xem, chẳng khác nào ma cả."

 

Tô Cẩn chụp lấy bình nước, khi lời nam chính thì c.ắ.n nhẹ môi.

 

Lời tuy dễ , nhưng quả thật là sự thật, sức khỏe là gốc rễ của thứ, một cơ thể khỏe mạnh, cô gì cũng vô ích, nhưng may mắn bây giờ cô tiền và việc , cô sẽ dần dần bù đắp những tổn thất về cơ thể.

 

Cô vặn nắp bình nước uống nước nóng bên trong, cơ thể cũng vì hấp thụ nước nóng mà ấm lên một chút.

 

Tạ Trạch để lộ dấu vết quan sát cô, cho đến khi thấy cô uống nước xong mới rời mắt .

 

Hai còn trao đổi gì nữa, khi uống nước giải khát xong Tô Cẩn con đường phía , vẻ như vẫn còn một quãng đường khá xa mới đến thị trấn.

 

Tốc độ của máy kéo vẫn quá chậm.

 

sấp xuống, từ lúc nào ngủ .

 

Tô Cẩn vẫn hề tỉnh , vì phát hiện chiếc máy kéo đổi hướng khi gần đến thị trấn.

 

Tạ Trạch cũng xuống xe lúc .

 

Sau khi xuống xe, dặn dò những đàn ông xe: "Tiền đều ở trong túi, khi đưa đến nơi, tiền ở đó cũng là của các hết, chỉ một yêu cầu, phụ nữ tuyệt đối ."

 

Một trong những đàn ông tủm tỉm, đáp : "Yên tâm, thôn đó ở sâu trong núi, bản địa chỉ đường thì một thể chạy thoát , với , vợ mới cưới khó khăn lắm mới mua thể để cô chạy chứ."

 

Tạ Trạch lạnh lùng một tiếng, theo chiếc máy kéo ngày càng xa, cho đến khi còn thấy nữa, khẽ thốt hai chữ rời .

 

"Đồ ngu."

 

 

Loading...