Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 11: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:26
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh là Doraemon của em ?
Diệp Thư trở về khu tập thể thanh niên trí thức một lời, tắm . Bữa tối giáng một đả kích quá lớn cô.
Cô tắm xong ngoài thì đợi sẵn bên ngoài liền dậy đến mặt cô: “Cho cô.”
Diệp Thư về phía , là đội trưởng của họ. Vừa ăn cơm xong về cô khác gọi tên , liếc chiếc bánh nướng tay .
Dương Nhất Phàm thấy cô cũng lời nào, : “Cô ăn tối , cho cô ăn .” Anh cũng thấy vẻ mặt đả kích nặng nề của cô khi thấy bữa tối.
Diệp Thư từ chối, công thì nhận lộc, hơn nữa cô với cũng quen, cô cũng thích ăn bánh nướng.
Dương Nhất Phàm ngờ cô sẽ từ chối. Nghĩ đến hai ngày nay cô chẳng ăn uống gì, lời cũng vội vàng.
“Cô thật sự coi vẫn là tiểu thư đài các ngày xưa ? Hai hôm cô thể ăn, những ngày cô cũng ăn ? Cầm lấy.” Rồi rằng nhét cái bánh tay Diệp Thư.
Diệp Thư vốn dĩ ăn mềm ăn cứng, tắm xong giáo huấn một trận, lẽ nào ăn đồ của cũng phê bình ?
Cô liền nhét trả cái bánh: “Anh quản gì, ăn là chuyện của .”
Cô quả của thì mà c.h.ế.t đói . Hơn nữa cô nghĩ kỹ , ngày nghỉ thì sẽ xuống trấn tìm một nhà hàng ăn một bữa ngon để giải tỏa cơn thèm.
Người , hạ hương mà còn nhận rõ thực tế, thế mà vẫn giữ cái tính cách kiêu căng đỏng đảnh . Dương Nhất Phàm nghĩ đến phong thái từ bé của , nghĩ đến việc cô bao giờ lấy một cái bằng ánh mắt đàng hoàng, liền lạnh mặt thu cái bánh.
Được, cô thích chịu đựng thì cứ chịu, xem cô chịu đựng mấy ngày.
Diệp Thư bóng lưng lạnh lùng của đó , chỉ thấy khó hiểu. cô với cũng quen, liên quan cô bao giờ để tâm, chẳng đắn đo bao lâu quẳng chuyện đầu.
Lúc trời vẫn muộn, trong khu tập thể thanh niên trí thức ít. Diệp Thư quyết định lang thang thêm một lát trong sân sẽ nhà.
Đến đây cũng mấy ngày , cô chỗ nào cũng quen. Ăn uống ngon thì khỏi , cô cảm thấy cũng địa bàn của , tiện cũng thoải mái. Cũng chỉ cái giường hẹp đó mới cho cô chút cảm giác an , nhưng cứ mãi giường cũng buồn chán quá.
Mèo con Kute
Muốn tìm một quen để trò chuyện cũng khó, cô với mấy nữ thanh niên trí thức ở đây cũng quen, hơn nữa cô cũng chẳng tâm trạng nào để kết bạn. Ban đầu còn thể chuyện với Quý Điềm Điềm, nhưng đó luôn bóng gió mỉa mai , thế là cô cũng dẹp cái ý nghĩ đó .
Nói tóm , ở đây những cô quen sơ sơ ngoài Tiểu Bang thì chính là A Trạch. cô còn chẳng họ ở , mỗi ngày về khu tập thể thanh niên trí thức cứ như câm, căn bản ai để chuyện, khó khăn thật!
Đang nghĩ ngợi, Diệp Thư thấy ngoài sân tiếng sột soạt, cô về phía cửa, thấy Tạ Trạch đang ở cửa nháy mắt với , thấy cô sang thì vẫy tay gọi.
Diệp Thư bước tới, Tạ Trạch đưa cô khỏi sân một chút, quanh thấy ai, lấy hộp cơm , bí mật : "Này, mở xem ."
Diệp Thư nhận lấy hộp cơm, trong lòng cô mơ hồ chút mong đợi. Mở nắp hộp cơm , đập mắt là hai quả trứng gà bóc vỏ, trông tươi non.
"Oa."
Tạ Trạch khẽ , "Mau ăn , là trứng gà mái đẻ sáng nay, mới luộc và bóc vỏ mang đến cho em đó, vẫn còn nóng hổi."
Diệp Thư sờ tay, quả nhiên là nóng thật.
Cô nóng lòng cầm lấy một quả trứng, c.ắ.n một miếng bỏ miệng. Nhai vài miếng, mắt cô mở to, kinh ngạc vị trứng ngon tuyệt, non mềm quá đỗi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-11.html.]
Tạ Trạch hài lòng với phản ứng của cô, đợi Diệp Thư ăn hết cả quả trứng mới hỏi: "Thế nào? Ngon ?"
Diệp Thư gật đầu lia lịa, "Ngon ạ." Sau đó cô ngượng ngùng cúi đầu : "Chỉ là nghẹn một chút."
"Này." Một chiếc bình nước màu xanh quân đội mới tinh xuất hiện mặt Diệp Thư.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu mặt, lúc đang cô, : "Bình nước mới, bên trong nước, giờ ăn uống là ."
Diệp Thư nhận lấy bình nước, mở nắp, quả nhiên là mới tinh, là ai dùng qua. Cô lắc lắc, đúng là nước.
Cô Tạ Trạch, vẻ mặt đầy bất ngờ: "Anh là Doraemon của ?"
"Cái gì?" Dora gì? Tạ Trạch hiểu.
Diệp Thư lắc đầu, "Không gì, là đối xử với , sẽ bạc đãi ." Cô là một "kim chủ" mà, sự tận tâm của cô đều thấy hết, tăng! Tăng lương!
Cô cầm bình nước lên tu ừng ực mấy ngụm, thoải mái hẳn. Sau đó cầm quả trứng còn ăn tiếp.
Tạ Trạch cô bé với đôi má phúng phính đáng yêu đang ăn trứng, đôi mắt híp .
Sau khi ăn xong trứng, Diệp Thư bá đạo với Tạ Trạch rằng bữa cũng sẽ tính tiền lương, tháng thanh toán một thể. Rồi cô vui vẻ ôm bình nước mới về khu thanh niên trí thức.
Nằm giường, sự mờ mịt của Diệp Thư ban nãy biến mất, giờ bụng no, tâm trạng cũng hơn nhiều.
, ủ rũ hợp với cô chút nào. Cô bây giờ cần nông, đưa đồ ăn đến, cuộc sống của cô hơn khác nhiều. Cô "năng lực tiền bạc", cô "emo" cái nỗi gì, điều cô cần là mỗi ngày đều giữ tâm trạng , đó rời khỏi đây sớm một chút.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Thư cơ bản đều gốc cây hóng mát, chờ Tạ Trạch việc cho . Hết việc là cô phủi m.ô.n.g về khu thanh niên trí thức nghỉ ngơi. Có một Tạ Trạch đến muộn, Diệp Thư sợ toát mồ hôi hột, cô nhổ từng cọng cỏ một cách lơ đãng, nhổ vài cọng bắt đầu khắp nơi, xem đến .
Cuối cùng cũng thấy , Diệp Thư ban đầu vô cùng mừng rỡ, đợi đến gần, cô bắt đầu cằn nhằn, nhưng trong giọng điệu mang theo chút quen và nũng nịu mà chính cô cũng hề .
"Sao giờ mới đến, em cứ tưởng mệt quá bỏ chạy chứ."
Tạ Trạch , rạng rỡ, chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn , đáp: "Sao thế , hôm nay việc của ở xa, xong mới qua đây nên mất chút thời gian."
"Ồ." Diệp Thư gì nữa, một việc của hai cũng đủ vất vả , tuy lương nhưng Diệp Thư vẫn thấy thương .
"Vậy nhổ , nghỉ một lát , nhổ một lúc thôi là mệt ."
Cô tiểu thư đỏng đảnh vẫn cách sai bảo khác ghê.
Tạ Trạch giọt mồ hôi chóp mũi cô, nhịn đưa tay gạt cho cô.
"Đi , chỗ cứ giao cho ."
Diệp Thư hành động mật đột ngột của giật . Cô vốn định nổi giận, nhưng thấy phản ứng của bình thản như chỉ là thuận tay , khiến cô tiện nữa, thành cô quá.
Người ở nông thôn thời đó đa chất phác, nhiệt tình, lẽ nghĩ nhiều quá , Diệp Thư tự nhủ như . Cô gạt bỏ suy nghĩ, về phía gốc cây.
Tạ Trạch bóng lưng cô, nở một nụ đầy ẩn ý.