Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 103: Thư giãn ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:30:08
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày thi kết thúc, Tạ Trạch sớm chờ ở cổng trường thi.
Diệp Thư ngoài thấy đàn ông ở cổng, cô lập tức nở nụ rạng rỡ, chạy về phía .
Tạ Trạch tựa cửa xe, mặt treo nụ cưng chiều càng lúc càng gần, thấy cô chạy càng lúc càng nhanh, lên tiếng nhắc nhở: "Chạy chậm thôi, kẻo ngã đấy."
Diệp Thư chẳng thèm quan tâm, cứ thế chạy lon ton đến bên đàn ông, hai tay khoanh thẳng cánh tay lắc lắc, giọng điệu ngọt ngào: "Có đợi lâu lắm ?"
Sự cưng chiều trong mắt đàn ông thể giấu nổi, chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô, : "Không , canh giờ tới mà."
Mèo con Kute
"Hì hì." Diệp Thư chẳng thèm để ý lời là thật giả, dù thì đến đón cô là cô vui , hơn nữa đàn ông còn cách "diễn", lợi dụng chức vụ của , còn lái xe của nhà máy đến đón cô.
Thời buổi ô tô vẫn còn hiếm thấy, lúc nhiều đang lén lút họ, Diệp Thư hề coi như khỉ để ngắm.
"Vậy chúng về thôi." Cô với đàn ông.
"Ừm ừm."
Người đàn ông mở cửa ghế phụ cho cô, đợi Diệp Thư đóng cửa , đó đến ghế lái, mở cửa lên xe một cách dứt khoát.
Đợi xe chạy , các thí sinh lượt xung quanh mới bắt đầu thì thầm bàn tán.
Một hỏi: "Đó là chồng của Diệp Thư , chồng cô là tài xế xe tải , lái một chiếc xe như đến đón cô ?"
Một khác đáp: "Haizz, tin tức của lạc hậu quá , chồng hợp tác với khác mở nhà máy ? Chẳng gặp vận may ch.ó ngáp ruồi gì, cũng Giang Thành bản địa, thể mở nhà máy , ăn còn đặc biệt nữa, bây giờ Diệp Thư là phu nhân phó giám đốc nhà máy đấy."
Người kinh ngạc: "Thật chuyện như ? Chậc chậc chậc, thì Diệp Thư vận khí thật sự là , sớm chồng cô đối xử với cô đặc biệt , bây giờ còn phát đạt nữa."
Lại thản nhiên thêm một câu: "Với vẻ ngoài của Diệp Thư thì vẻ gì là sống khổ ? Nghe gia đình cô vốn là tư bản, xuống nông thôn gặp chồng , từ đến nay từng chịu khổ, bây giờ xem chỉ ngày càng hơn thôi."
Nghe đến đây, khỏi thở dài thườn thượt.
Trên đường về nhà, Diệp Thư khi thi xong tâm trạng thoải mái, ở ghế phụ véo véo, xoa xoa cánh tay đàn ông bên cạnh.
Quả thực là một cơ bắp rắn chắc, ngay cả tay cũng cứng ngắc, như cánh tay cô, mềm mềm mại mại.
Để kiểm chứng cánh tay thật sự cứng , Diệp Thư cong một ngón tay dùng móng tay chọc chọc.
Ừm, thật sự cứng.
Tạ Trạch cứ để cô trêu chọc, thỉnh thoảng mỉm nghiêng mặt cô một cái, thấy cô tự tìm thấy niềm vui, nụ mặt càng sâu hơn, đầu tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Đợi đến khi Diệp Thư chơi chán tay , cô mới rụt tay , đàn ông đang tập trung lái xe phía , bĩu môi hỏi : “Sao hỏi em thi thế nào?”
Nụ mặt đàn ông vẫn rõ ràng, : “Em thi thế nào cũng , em ở nhà mặc quần áo mỗi ngày chơi cũng , chỉ cần em vui vẻ là .”
Thật , sớm nắm rõ trình độ điểm của cô , tất cả chuyện của cô đều hỏi han, bao gồm cả điểm của cô, chỉ là bao giờ cho cô , và cũng ngầm dặn dò giáo viên của cô .
Anh cô bất kỳ áp lực tâm lý nào, nhưng nhận thấy cô nghiêm túc với kỳ thi , ngay kỳ thi, trong cuộc chuyện cuối cùng với giáo viên của cô, giáo viên rằng với thành tích hiện tại của cô, việc đỗ đại học Giang Thành cơ bản là nắm chắc mười phần.
Diệp Thư mím môi, trong lòng thầm than đàn ông miệng ngày càng ngọt, đ.á.n.h trúng điểm sảng khoái của cô, nếu thì cái sự đắc ý kìm trong lòng cô là đây.
Tuy nhiên, lời về việc chơi nhắc nhở cô: “Ngày mai em hẹn Lâm Linh chơi, chúng em sẽ mua quần áo.”
Giang Thành cách đây một thời gian mở một cửa hàng, rằng bên trong là hàng Hong Kong, quần áo trong đó đặc biệt thời thượng và mắt, điều Diệp Thư tin là thật, thẩm mỹ thời trang của Hong Kong lúc vẫn tiên tiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-103-thu-gian.html.]
Nghe mua đồ trong đó cần phiếu tem hàng hóa, chỉ cần trả tiền là , chỉ là giá cả đặc biệt đắt.
Diệp Thư Lâm Linh , mắt cô lập tức sáng lên, cô dám đảm bảo quần áo ở đó chắc chắn gần với thẩm mỹ hiện đại, nhưng vì thi cử nên cô kìm nén mong xem, giờ thi xong cô nhất định mua sắm thỏa thích!
“Được thôi, gần đây chuẩn thi vất vả , cũng nên thư giãn một chút, ưng ý cái gì thì cứ mua , tối nay đưa tiền cho em, cứ thoải mái mà mua.”
Diệp Thư xong lời đầy bá đạo của đàn ông, những ngôi trong mắt cô càng sáng hơn, cô hề keo kiệt mà khen ngợi: “Chồng ơi, thật trai!”
Tạ Trạch cô một câu chọc .
Cô đúng là đồ nịnh bợ nhỏ, dỗ cô vui lên là những lời đường mật tuôn như suối, thậm chí lúc đó, mà còn đỏ mặt.
Không chỉ là để cô mua quần áo thỏa thích , mà cũng cần nịnh như thế .
Tạ Trạch thầm trong lòng, nhưng đến ngày hôm thì nổi nữa.
Anh tan về nhà mở cửa, liền thấy một bóng lưng phụ nữ “xa lạ” trong nhà.
Nửa là chiếc áo len mỏng bó sát màu be, từ phía chỉ thấy vòng eo thon nhỏ xíu, nửa là váy bút chì (ôm mông) bằng len lông cừu, bộ hình dáng chiếc m.ô.n.g nhỏ cong vút của phụ nữ hiện rõ mồn một, chân đôi giày da cao gót đế to cùng tông màu với váy.
Điều khiến Tạ Trạch thể chấp nhận nhất là mái tóc của phụ nữ, mái tóc dài mượt mà yêu thích nhất, giờ trở thành một mái tóc uốn lọn lớn.
Anh chút thể tin phụ nữ mặt chính là bảo bối của , nhưng chiều cao , đường cong cơ thể , ngoài vợ thì còn thể là ai.
Cuối cùng, chắc chắn lên tiếng: “Vợ ơi?”
Diệp Thư thấy tiếng phía , tươi rói đáp một tiếng “Ừm!”
Tạ Trạch trong khoảnh khắc cô , đồng tử co rụt , khi cô thấy ngay phần n.g.ự.c đang căng tròn của cô, đường cong lộ rõ.
Huyết áp tăng vọt, gần như lập tức theo bản năng gầm lên: “Em cứ mặc bộ đồ bộ từ ngoài về nhà ?”
Diệp Thư âm lượng đột ngột cao của dọa giật , cô gãi gãi tai, vô tội : “Anh gọi to thế gì?”
Sau đó cô đến bên ghế, cầm chiếc áo khoác cởi khoe với đàn ông: “Còn áo khoác nữa , cùng bộ với váy, lắm, em mặc cho xem nhé.”
Vừa cô khoác áo , điệu đà xoay mấy vòng mặt đàn ông, hỏi: “Thế nào? Có ?”
Tạ Trạch chỉ cảm thấy da đầu căng cứng, chiếc áo khoác đó cô mặc cũng như , ngắn đến , lộ gần nửa vòng eo thon, còn lúc cô xoay , phần n.g.ự.c đó cứ đung đưa...
Anh nhéo nhéo thái dương, hỏi: “Áo khoác, cài cúc?”
Diệp Thư đương nhiên đáp: “Cài cúc gì, quê c.h.ế.t , thế mới chứ.”
Tạ Trạch tiếp tục xoa thái dương, hỏi: “Thế còn tóc của em là nữa?”
Nói đến đây Diệp Thư trả lời càng hưng phấn: “Có , là Lâm Linh dẫn em đấy, nếu em còn chẳng cái năm… cái thời còn thể uốn tóc nữa chứ.”
Nói đoạn, cô dùng tay vuốt vuốt lọn tóc xoăn bên tai, điệu đà hỏi : “Có ạ?”
Rồi lẩm bẩm một câu: “Chỉ là vẫn nhuộm tóc, em còn nhuộm tóc một màu thật rực rỡ nữa.”
Người đàn ông cô lẩm bẩm xong, lập tức hạ tay đang xoa thái dương xuống, hét lên với phụ nữ: “Không phép!”