Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 10: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:25
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu thư đỏng đảnh con nhà tư bản

 

Thằng ngốc đó từng bắt nạt mấy cô gái trong làng . Nhà cậy đầu óc bình thường nên cũng chẳng quản. Nhà gái đến ầm ĩ thì họ chỉ cùng lắm thì để thằng ngốc chịu trách nhiệm cưới con gái họ. ai mà chịu gả con gái ngoan của cho loại thằng ngốc như thế? Thế là đành c.ắ.n răng mà nuốt cục tức .

 

Tạ Trạch vốn dĩ là chẳng bao giờ quản chuyện bao đồng nhà khác, nhưng hôm nay thằng ngốc dám bắt nạt để ý, thì cho thằng ngốc về .

 

Thằng ngốc đó ngốc cũng là ngốc hẳn. Thấy Tạ Trạch cao to vạm vỡ thì sợ, đuổi nữa mà bắt đầu chạy về. Tạ Trạch khẩy một tiếng, sẽ dễ dàng buông tha cho .

 

Anh bước mấy bước về phía , cầm hòn đá tay ném , đập mạnh gáy thằng ngốc.

 

Thằng ngốc tiếng động là ngã vật xuống đất, ôm đầu la oai oái. Tạ Trạch bước đến, đá mạnh lên thằng ngốc. Đầu tiên là mấy cú xương ống chân của thằng ngốc, đến vùng hạ bộ của . Mấy cú đá xuống khiến thằng ngốc cũng còn động đậy, chắc là đau quá ngất .

 

Diệp Thư thấy cảnh tượng hung tàn thì sợ đến mức rụt đầu , hai tay ôm ngực.

 

Trời đất ơi, cũng quá hung tàn .

 

Cô giờ chỉ mừng vì đắc tội với .

 

Chắc là nhỉ… Cô nghĩ ngợi, ngoài việc nhờ giúp chút việc, phát hiện chê cái bình nước từng uống, thì còn gì khác.

 

Tạ Trạch đ.á.n.h thằng ngốc xong thì , thấy Diệp Thư sợ đến mức co rúm thì bật một tiếng.

 

Diệp Thư: Đáng sợ quá…

 

“Thằng ngốc đó từng bắt nạt mấy cô gái, hôm nay còn suýt nữa thì bắt nạt cô, cô đáng đ.á.n.h ?”

 

Diệp Thư gật đầu lia lịa: “Đáng!”

 

Thấy cô điều như , Tạ Trạch thầm một tiếng trong lòng, tiếp tục đề tài nữa: “Giờ cô đến đây gì?”

 

Anh vốn dĩ còn định tìm cô .

 

ăn tối.”

 

“Ồ ~” Tạ Trạch một tiếng: “ cũng , chúng cùng nhé.”

 

Anh xem cô tiểu thư đỏng đảnh ăn quen cơm tập thể của làng , nhất là ăn quen. Cô càng chịu khổ, càng cơ hội.

 

Cách chỗ ăn cơm cũng chỉ còn vài phút bộ. Diệp Thư nhớ kế hoạch buổi sáng, cô với bên cạnh: “A Trạch, ăn với ?”

 

Làm ăn với ?

 

“Được thôi, cô ăn gì với ?”

 

“Anh giúp nông việc, sẽ tính lương cho , thế nào?”

 

Ồ, thì là cô tiểu thư đỏng đảnh việc mà dùng tiền mua chuộc . Quả nhiên là con gái nhà tư bản, việc đầu cơ trục lợi thì tự học mà hết, cho cô về nông thôn cải tạo đúng là oan chút nào.

 

cũng chẳng ít chuyện đầu cơ trục lợi , thế nên và cô tiểu thư đỏng đảnh đúng là một cặp trời sinh. Anh còn nghi ngờ ông trời cố ý đưa cô tiểu thư đỏng đảnh đến cái làng nhỏ để gặp .

 

Diệp Thư thấy gì thì nghĩ liệu đồng ý . Nếu đồng ý thì sẽ mệt c.h.ế.t mất. Đại đội chắc chắn sẽ mãi cho cô việc nhổ cỏ , hơn nữa, ngay cả nhổ cỏ cô cũng thấy mệt .

 

lúc cô quyết định tăng thêm chút tiền lương dự kiến sẽ trả cho thì đó cuối cùng cũng lên tiếng.

 

“Được thôi, cô định trả bao nhiêu tiền công?”

 

Diệp Thư thấy đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm. Cô tiền, Tạ Trạch xong, lông mày nhướn lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-10.html.]

Xem cô tiểu thư đỏng đảnh hạ hương mang theo ít tiền. Hèn chi ăn cơm việc, hóa tiền thì vạn sự đủ đầy.

 

Anh đôi mắt tròn xoe đảo đảo của cô mà nghĩ.

 

Tạ Trạch tạm thời kìm nén suy nghĩ trong lòng, với vẻ mặt vô hại: “Được thôi, chốt giao dịch.”

 

Diệp Thư đồng ý thì gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng trút bỏ. tiền thể sai khiến quỷ thần, việc gì là tiền giải quyết .

 

Cô xòe bàn tay : “Vậy, hợp tác vui vẻ.”

 

Tạ Trạch nắm lấy lòng bàn tay cô , cảm nhận sự mềm mại, trơn nhẵn trong lòng bàn tay cô, ý trong mắt càng sâu: “Hợp tác vui vẻ.”

 

Giải quyết chuyện nan giải nhất hiện tại, Diệp Thư trong lòng thoải mái hơn nhiều, nụ mặt cũng giấu , cho đến… cho đến khi cô thấy bữa tối hôm nay.

 

Một bát cháo ngô hạt vỡ loãng hơn nước một chút, bên cạnh là một bát nước tương loãng nhỏ, và một nồi lớn món rau củ sền sệt từ bắp cải và khoai tây đặt ở giữa.

 

Diệp Thư gần như thể tin mắt . Trong vài giây cô ngây , món rau củ sền sệt mặt nhiều dùng đũa gắp liên tục, phần ăn vơi hơn một nửa.

 

Cái … cái còn chẳng bằng miếng thịt mỡ to đùng hôm qua. Cái ăn ư? Cô điều kiện ngày xưa khó khăn, nhưng cô ngờ khó khăn đến mức .

 

Nữ thanh niên trí thức bên cạnh thấy Diệp Thư đũa còn động đậy thì nuốt thức ăn trong miệng xuống, hỏi: “Sao bạn ăn?” Vừa gắp thêm một đũa rau bát của .

 

“Thịt mỡ hôm qua , hôm nay ?”

 

Nữ thanh niên trí thức giật kinh ngạc : “Bạn thèm thịt đến mức mơ thấy ăn thịt ? Lại ngày lễ Tết, lấy thịt mỡ to đùng mà ăn.”

 

Mèo con Kute

…” Thôi, cô hỏi nữa, dù thì thịt mỡ cô cũng ăn nổi.

 

“Sao bạn vẫn ăn , sắp ăn xong hết kìa.”

 

Diệp Thư đầu nữ thanh niên trí thức đó, hỏi: “Bạn đói lắm ?”

 

Nữ thanh niên trí thức gật đầu: “Đói chứ . việc cả ngày , từng vẫn ăn no, thường xuyên nửa đêm còn đói mà tỉnh giấc.”

 

Diệp Thư liền đẩy bát cháo và nước tương loãng mặt : “Của cho bạn ăn.”

 

“Thật hả! Bạn thật sự cho ăn , bạn đói ?” Nữ thanh niên trí thức ngờ chuyện như .

 

Diệp Thư nhếch khóe môi, nở nụ gượng gạo: “Ha ha, đói. ăn quà vặt ở khu tập thể thanh niên trí thức , giờ đang no căng bụng, nên cho bạn ăn .”

 

“Bạn đúng là !” Nữ thanh niên trí thức đó cũng khách sáo nữa, cầm bát nước tương loãng đổ cháo, bắt đầu ăn.

 

Diệp Thư thấy nữ thanh niên trí thức đó còn nữa, cô liền cụp khóe môi nhếch lên xuống, trở vẻ mặt vô hồn còn thiết sống, ánh mắt vô định một điểm nào đó, ngây .

 

Toàn bộ quá trình đều Tạ Trạch thấy. Anh kìm nén để bật thành tiếng, nhưng nụ khóe môi căn bản giấu . Anh gắp một miếng lớn món rau củ sền sệt bát của , ăn ngấu nghiến cùng với cháo loãng.

 

Tưởng Quốc Bang hôm nay thấy Trạch đến ăn cơm tập thể thì cố ý chen chúc đến cùng . Anh Trạch lâu đến ăn cơm tập thể của làng, giờ cơ bản đều ăn ở nhà, ngờ hôm nay đến, ăn cơm tập thể mà cứ húp từng ngụm ngừng.

 

Tưởng Quốc Bang gãi gãi đầu, lẽ nào ngày thường ăn cá to thịt lớn ngán , hôm nay cố ý đến để đổi khẩu vị?

 

“Anh Trạch, hôm nay cơm tập thể ngon đến ?”

 

Tạ Trạch trong mắt tràn đầy ý : “Ừm, cơm tập thể hôm nay ngon.”

 

Anh Diệp Thư vẫn còn đang ngẩn ngơ, khóe môi nữa nhịn mà nhếch lên: “Đặc biệt là phần ăn kèm hôm nay, đặc biệt thơm.”

 

Tưởng Quốc Bang , cầm bát nước tương loãng bàn ngửi ngửi, thơm ? Chẳng ngày nào cũng mùi vị ?

 

 

Loading...