Cô nàng yếu đuối xuyên sách về thập niên 70, bị người đàn ông thô ráp nhất quấn lấy - Chương 1: Xuyên không? ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:28:16
Lượt xem: 26
Diệp Thư xuyên .
Không nguyên nhân đặc biệt nào, cô cứ thế mà xuyên qua.
Lúc , Diệp Thư chuyến tàu vỏ xanh cũ kỹ phía , cùng những ăn mặc giản dị đủ tầng lớp, cô như thể bước một thế giới chỉ màu xám và xanh.
Diệp Thư vẫn kịp phản ứng, vai cô ai đó vỗ từ phía . Cô , lưng là một cô bé, tóc tết hai b.í.m nhỏ buông xuống ngực, cũng mặc bộ quần áo công nhân màu xanh đậm.
Diệp Thư chút chói mắt, màu trông quê mùa quá, loại màu xanh cô chỉ thấy công nhân xưởng mặc trong bản tin thời sự.
“Cô đờ đó gì , tàu sắp chạy , đang đợi cô đó.”
Diệp Thư: Hả?
Cô bé thấy Diệp Thư vẫn còn ngơ ngác, tiếp tục : “Cô còn về , đừng nghĩ nữa, chấp nhận phận , thông báo hạ hương , hôm nay đều lên đường, chấp nhận thực tế, cải tạo cho , cố gắng thể hiện xuất sắc để sớm ngày về thành phố.”
Diệp Thư càng lúc càng mơ hồ, cải tạo? Không , cô phạm tội gì, cùng lắm thì cuộc sống hàng ngày xa xỉ một chút, tính tình kiêu kỳ một chút, nhưng phiền đến ai , hơn nữa đây là điều kiện sống mà cô từ khi sinh mà, lẽ nào ông trời ưa cô nên mới đẩy cô đến cái nơi quỷ quái ?
Cô bé đối diện phát hiện điều gì đó, cô bộ quần áo của Diệp Thư, chút ngưỡng mộ : “Quần áo của cô trông thật , chất liệu vải cũng thật tuyệt, bao giờ thấy bộ quần áo nào như .”
Trong lòng cô bé thầm mắng một câu: Không hổ là con gái của nhà tư bản, đúng là nên hạ hương để nhận sự cải tạo của nhà nước!
Diệp Thư cúi đầu xuống, thở phào nhẹ nhõm, đúng là quần áo của cô. Đây là chiếc áo sơ mi mới mắt năm nay của thương hiệu yêu thích của cô, cô cố tình mặc nó để chuẩn bay nước ngoài du lịch, mà đến sân bay lâu, chân bước xuống tới cái nơi quỷ quái .
may mà, cô vẫn là cô, cô chui cơ thể của nào đó kỳ lạ để trở thành khác, cô tiếc cái khuôn mặt và làn da non mịn của lắm .
“Thôi , đừng lề mề nữa, tàu hỏa sắp chạy thật đó, cô đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, bắt là tù đó.”
Nghe thấy tù, Diệp Thư sợ hãi vội vàng ừ một tiếng, hạ hương thì hạ hương, cô tù .
Diệp Thư bước một bước gọi .
“Này, cái vali của cô mang ? Bình thường cô chẳng quý cái vali hàng ngoại nhất .”
Còn sẽ mang cái vali nước ngoài, kết quả là nước ngoài , hạ hương .
Diệp Thư cúi đầu sang bên cạnh, quả nhiên thấy một cái vali đan bằng tre, , nhưng theo mắt của cô thì cũng chỉ bình thường thôi, kiểu dáng cũ kỹ.
Diệp Thư xách vali theo cô bé đó, đến chỗ tập trung, đàn ông dẫn đoàn Diệp Thư một cái : “Được , bây giờ đến đông đủ, thể lên tàu .”
Mèo con Kute
Diệp Thư chuyến tàu, cúi đầu khẽ thở dài, chuyện gì thế , cô sống lớn chừng mà tàu vỏ xanh .
Diệp Thư cúi đầu cảm thán phận hẩm hiu của , để ý thấy mấy nam đồng chí đang lén lút cô.
Diệp Thư là mỹ nhân nổi tiếng ở Tô Thành của họ, cha đều là nhà tư bản, từ nhỏ sống trong nhung lụa, tính tình đương nhiên là kiêu kỳ, từ nhỏ đỏng đảnh , đối với những như họ đều thờ ơ, chẳng thèm để ý. Nhiều ghét cái tính cách ngạo mạn của cô, nhưng trớ trêu , mỗi gặp vẫn nhịn mà lén .
Bây giờ đến gần mới giật nhận mỹ nhân đúng là mỹ nhân, họ từ nhỏ đến lớn từng thấy ai hơn Diệp Thư. Thời ai nấy đều thiếu dinh dưỡng, mặt vàng gầy gò, mà cô từ xa thấy trắng sáng rạng rỡ, đến gần càng thể tin , cái vóc dáng , vòng eo thon gọn , và cả khuôn mặt , chỉ thể đúng là tư cách để kiêu ngạo. Ai cũng tưởng Diệp Thư cuối cùng sẽ gả cho con cháu nhà quyền quý, ai ngờ vì phận cha mà hạ hương cải tạo.
Chậc chậc chậc, đúng là đời khó lường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-yeu-duoi-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-bi-nguoi-dan-ong-tho-rap-nhat-quan-lay/chuong-1-xuyen-khong.html.]
Đám đàn ông đó vẫn còn trộm Diệp Thư, cứ tưởng cô gặp t.a.i n.ạ.n sẽ suy sụp, tiều tụy , ngờ hôm nay gặp , còn hơn xưa, vóc dáng cũng gợi cảm hơn, vòng một thì phổng phao, khuôn mặt nhỏ nhắn thì tuyệt vời, sáng đến mức phản chiếu ánh sáng.
Diệp Thư để ý đến những ánh mắt đ.á.n.h giá trơ tráo, đúng hơn là cô quan tâm, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu lén cô . đàn ông dẫn đoàn ho khan một tiếng, “Mọi thẳng hàng, đừng ngang ngó dọc.”
Những ánh mắt dò xét thu về, Diệp Thư đàn ông lên tiếng, nhưng cô, Diệp Thư chỉ liếc một cái rời mắt .
Diệp Thư theo đại quân lên tàu, tìm chỗ phịch xuống, chỉ một giây , mặt Diệp Thư nhăn .
Cứng quá!
Cô dám chắc cả đời cô từng ghế nào cứng như .
Ban đầu Diệp Thư còn cố nhịn, nhưng khi tàu chạy hơn mười phút, Diệp Thư thực sự chịu nổi nữa, cô dậy xách cái vali bên cạnh.
Quý Điềm Điềm, cô gái chuyện với Diệp Thư khi lên tàu, Diệp Thư hỏi: “Cô xách vali ?”
Không là định bỏ trốn đấy chứ?
“ vệ sinh, mang vali theo sợ trộm.”
Diệp Thư nhà vệ sinh ngửi thấy mùi, cô sợ bẩn vali nên đành dùng chân đẩy vali tường mở .
Vali mở, Diệp Thư thấy mấy cọc tiền bên trong, cô vội vàng lấy đếm, hóa tới hai nghìn tệ.
Diệp Thư nắm chặt khoản tiền kếch xù , vô cùng phấn khích, xem “cô ” ở thế giới cũng sống khá đó chứ, tiền , cuộc sống ở nông thôn của cô sẽ dễ chịu hơn nhiều. Tuy thể quá phô trương, nhưng tiền thể sai khiến quỷ thần, thời đại cái gì cũng thiếu!
Diệp Thư cất tiền cẩn thận, lục lọi vali, cuối cùng cũng tìm một bộ quần áo dày dặn hơn, cô tùy tiện lấy một chiếc khăn lụa màu vàng nhạt. Tàu mở cửa sổ gió khá lớn, thổi mặt cô đau rát.
Diệp Thư trở chỗ , gấp quần áo thành mấy lớp đặt lên ghế, mới xuống.
Ừm, tuy vẫn đủ mềm, nhưng ít nhất còn cấn m.ô.n.g nữa.
Quý Điềm Điềm đối diện cảnh khỏi cạn lời, cô thật ngờ Diệp Thư kiêu kỳ đến mức .
Hừ, cứ , lúc cô thét cho xem.
Diệp Thư trùm khăn lên đầu, che kín nửa khuôn mặt, ít nhiều cũng cản chút gió.
Diệp Thư những sợi tua rua khăn, màu sắc ở thời đại phổ biến, chắc hẳn “Diệp Thư” yêu thích chiếc khăn lắm, nếu chẳng cố tình mang theo xuống nông thôn.
Diệp Thư thoải mái chút nào, nhưng lâu cũng bắt đầu buồn ngủ, đầu cô gật gù, từ từ chìm giấc ngủ.
Vừa chìm giấc ngủ, hầu hết các nam đồng chí trong tầm mắt cô đều lén lút cô.
Thật… thật sự quá , trong thế giới xám xịt , cô như một bức tranh màu, mái tóc đen nhánh, làn da trắng ngần, và đôi môi đỏ mọng, giờ phối thêm chiếc khăn vàng tươi , tựa tiên nữ.
Giờ đây tiên nữ cùng họ xuống nông thôn, đây đúng là cơ hội ngàn vàng, trong quá trình cải tạo, quen một chút cơ hội phát triển tình hữu nghị cách mạng thì .
Ha, đúng là sự ảo tưởng của đám trai tơ.