Chỉ là nghĩ đến vẻ mặt lo lắng cho mình của anh vừa rồi, ngón tay Cố Sanh siết lại rồi thả lỏng, lại có chút không đành lòng.
Vừa rồi ban công không có lan can, cú kéo đó của anh nếu không giữ được cô, rất có thể sẽ bị cô kéo theo.
Cố Sanh biết từ lầu sáu nhảy xuống, mình sẽ không chết, nhưng Tề Thịnh thì không chắc. Một người bình thường, không c.h.ế.t cũng nhất định trọng thương, anh lại không thể tự chữa lành.
Không phải anh luôn rất tỉnh táo sao? Sao lần này lại xúc động như vậy?
Cố Sanh trong lòng có chút không đoán ra được.
Người trong khách sạn hôm nay thật sự đã trải qua một cú sốc tinh thần quá lớn. Lầu sáu xuất hiện hai lần hiểm cảnh, thật sự làm người ta kinh hồn bạt vía.
Người đàn ông trên lầu kia hiển nhiên cũng không ngờ tới cảnh này, mới sững sờ mấy giây Cố Sanh đã được Tề Thịnh kéo lên. Nụ cười nhếch đến tận khóe miệng của người đàn ông từ từ trở nên cứng đờ, rồi hắn lại một lần nữa chuyển ánh mắt sang cô gái kia.
Ai ngờ cô gái kia cũng có cảm giác, ngay khoảnh khắc hắn nhìn qua, cô lập tức lùi về phía sau.
Cố Sanh thoát ra khỏi lồng n.g.ự.c của Tề Thịnh, đi về phía người đàn ông kia. Ông nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lại là một loại điên cuồng khác thường: "Hôm nay không chết, thì ngày mai cô cũng sẽ chết!"
Cố Sanh liếc hắn: "Anh biết tôi?"
Người đàn ông cười ha hả: "Hậu duệ của Huyền Môn, đều phải chết!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Mắt Cố Sanh hơi trợn to, kinh ngạc nhìn người kia. Hắn vậy mà lại biết Huyền Môn? Còn biết mình là người của Huyền Môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-huyen-hoc/chuong-210.html.]
Ngay khoảnh khắc cô do dự, điện thoại của người đàn ông chợt vang lên một hồi chuông. Sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt. Hắn nhìn Cố Sanh, đáy mắt lại có loại điên cuồng đáng sợ: "Không còn thời gian nữa! Là các người đã hại c.h.ế.t tao!"
Hắn nói xong, quay người, mặt hướng ra ngoài tòa nhà, trực tiếp nhảy xuống.
Người trong khách sạn "A!" lên một tiếng. Dưới lầu phát ra một tiếng động trầm đục, có người đứng gần xem bị b.ắ.n cả người đầy máu, hoảng sợ nhìn người đàn ông vừa rơi lầu.
Cố Sanh liếc nhìn Tề Thịnh và cô gái kia một cái, vội vàng quay người định xuống lầu.
Tề Thịnh kéo tay cô lại. Động tác của Cố Sanh hơi ngừng lại. Anh lại kéo cô bước nhanh đi. Bởi vì vừa rồi chạy vận động kịch liệt, lúc này giọng nói chuyện vẫn còn có chút thở dốc.
Nhưng anh chính là nắm tay Cố Sanh không buông. Cố Sanh lắc lắc, không giãy ra được, ngước mắt đã thấy anh đang nhìn mình: "Cố đại sư, cứ để anh nắm tay em... chỉ đêm nay thôi, được không? Anh thật sự không yên tâm. Lúc nãy chạy tới đây, em không biết anh đã lo lắng đến mức nào đâu."
Lực giãy của Cố Sanh yếu đi, liền nghe anh nói: "Anh vừa mới nghĩ, nếu như anh đến muộn một bước, nếu như anh không giữ được em..."
Câu nói phía sau, anh không nói ra, giọng có chút nghẹn ngào.
Thì ra anh cho rằng, đến chậm một bước, cô sẽ chết.
Cố Sanh không biết tâm trạng của mình là gì. Nói thế nào nhỉ? Vẫn có chút cảm động.
Nếu như vừa rồi không giữ được cô, nói không chừng anh sẽ phải c.h.ế.t cùng, cái này cũng không quan trọng sao?
Đầu ngón tay cô hơi co lại, giống như một chú mèo con, khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, mang đến một cảm giác nhồn nhột.
"Thủ phạm" gây ra chuyện này lại vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc: "Vậy đi thôi, em phải xem điện thoại của người kia."