Lúc đi mời hồn bài, vị hòa thượng kia đã nói với hắn, hồn bài là nơi linh hồn của tiểu quỷ an nghỉ, một khi hồn bài rời khỏi người quá một ngày, con tiểu quỷ kia sẽ cho rằng mình lại một lần nữa bị vứt bỏ, từ đó sẽ trả thù người đã mời hồn bài.
Sự trả thù của tiểu quỷ không phải chuyện đùa, nhìn cách nó hành hạ Tưởng Tuyên thê thảm thế nào là biết.
Phạm Kiều hiện tại trong lòng vô cùng vội vàng, tự nhiên cũng chẳng buồn để tâm đạo diễn nói gì. Thấy sắp tan làm, hắn dứt khoát co cẳng định chạy ra ngoài tìm kiếm.
Đạo diễn ở sau lưng trông thấy, trong lòng lại một trận bất mãn: "Cái cậu Phạm Kiều này, mới mấy ngày mà đã vênh váo lên rồi. Điểm này, cậu ta thật đúng là không bằng Tưởng Tuyên."
Phó đạo diễn bên cạnh hùa vào: "Vốn dĩ chỉ là vật thay thế cho Tưởng Tuyên, còn có thể trông cậy gì vào cậu ta chứ?"
Nhà sản xuất cũng đi tới, nghe hai người họ nói vậy thì cười ha hả: "Diễn thì cũng diễn được, nhưng kỹ thuật diễn của cậu ta so với Tưởng Tuyên vẫn là không thể bì được, sức hút của nhân vật cũng không mạnh bằng. Đến lúc đó mà tranh giải, e là có chút khó khăn."
Đạo diễn bất ngờ nhìn ông ta một cái, sờ sờ cằm, trong lòng có chút suy nghĩ khác.
Phạm Kiều mới ra khỏi studio, liền lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Trước đó hắn chỉ tìm ở phòng thay đồ, mãi đến lúc nghĩ lại về tiểu quỷ, mới đột nhiên nhớ tới Tưởng Tuyên.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Hắn biết tầm quan trọng của hồn bài, cho nên sợi dây đeo hồn bài đặc biệt chắc chắn, gần như nửa ngày là phải kiểm tra một lần, quyết không thể nào vô duyên vô cớ mà mất được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-huyen-hoc/chuong-202.html.]
Mà sáng hôm nay, nơi duy nhất hắn đi qua ngoài studio, chính là đến bệnh viện thăm Tưởng Tuyên.
Tưởng Tuyên nói mấy lời kỳ quái, giống như thật sự biết rõ mình đã hại anh vậy. Bản thân mình còn chẳng hiểu ra sao mà quỳ xuống, thân thể không cử động được.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả những chuyện này đâu đâu cũng lộ ra vẻ quỷ dị.
Tưởng Tuyên tám phần là thật sự biết gì đó, cho nên đã cố ý lấy đi hồn bài!
Phạm Kiều tức giận đập mạnh vào tay lái: "Tưởng Tuyên!"
Hắn và Tưởng Tuyên đấu đá bao nhiêu năm, tưởng rằng lần này dựa vào thủ đoạn không đứng đắn, cuối cùng cũng có thể thắng hắn một lần, trút được cơn giận trong lòng. Không ngờ, cuối cùng vẫn bị hắn nắm đằng chuôi.
Phạm Kiều nén một hơi bực tức, lên bệnh viện, đăng ký, tiến vào phòng bệnh. Cửa vừa đẩy mở, liền phát hiện Tưởng Tuyên đang dựa ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách: «Tu Dưỡng Của Diễn Viên».
Nhìn thấy hắn bước vào, Tưởng Tuyên lại không hề ngạc nhiên, nói một câu "Đến rồi à", sau đó chậm rãi gấp trang sách lại, để năm chữ lớn trên bìa hiện ra trước mắt Phạm Kiều.
Năm chữ «Tu Dưỡng Của Diễn Viên» như những mũi d.a.o đ.â.m vào mắt Phạm Kiều, phảng phất là một sự châm chọc không lời dành cho hắn. Phạm Kiều hôm nay vốn đã bực bội, giờ phút này một cơn giận xộc lên, hoàn toàn không còn tâm trí thăm dò nữa, chỉ vào Tưởng Tuyên: "Trả hồn bài lại đây."
Tưởng Tuyên dùng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng vuốt ve năm chữ lớn trên bìa sách, trên mặt lại là nụ cười ôn hòa: "Hồn bài gì? Không phải cậu đến thăm bệnh sao?"