Con tiểu quỷ được rảnh tay, lập tức vòng qua hồn bài chạy về phía cổng. Cố Sanh cũng không động, chỉ đứng nhìn nó.
Con tiểu quỷ chạy vội tới cổng, vốn tưởng mình sắp trốn thoát, trên mặt lại đột nhiên đụng phải một bức tường vô hình: "Bốp" một tiếng rơi xuống mặt đất, hắc khí quanh thân cũng tán loạn đi không ít.
Cố Sanh liếc nhìn thanh kiếm gỗ đào trong tay, từ bỏ việc sử dụng nó, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng khẽ ngoắc một cái. Một luồng khí lưu trong suốt như roi da đột nhiên cuốn lấy con tiểu quỷ. Chỉ là lần này nó không xuyên thấu, cũng không bị ăn mòn, mà an an ổn ổn vây khốn con tiểu quỷ, khiến nó không thể nhúc nhích.
"Lạch cạch" một tiếng, hồn bài rơi xuống đất.
Lâm đạo trưởng "A?" một tiếng, khom lưng nhặt hồn bài lên: "Tiểu quỷ c.h.ế.t rồi?"
Cố Sanh nhanh chóng kéo con tiểu quỷ đến bên người, rồi đưa tay ra hư không tóm lấy nó.
Tiểu quỷ không sợ kiếm gỗ đào, thân thể lại là hư linh, chỉ có thể dùng linh khí hư không dẫn dắt. Linh thể đối với linh thể, không ngờ quả nhiên có tác dụng.
Cố Sanh nhìn lại chỗ cổ tay trước đó bị thương, giờ phút này dấu tay đen đã trở nên trong suốt, khí lạnh trong cánh tay cũng dần dần tiêu tán, khôi phục như lúc ban đầu.
Quả nhiên, con tiểu quỷ này cũng vẫn là tà khí. Chỉ cần là âm tà, liền không thể gây tổn thương cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-huyen-hoc/chuong-198.html.]
"Lâm đạo trưởng, bắt được tiểu quỷ rồi thì làm thế nào?"
Lâm đạo trưởng sững sờ, lập tức phản ứng lại: "Oa! Cố đại sư, cô cũng quá lợi hại đi? Nhanh như vậy đã bắt được rồi? Cái này, cái này... Tiểu quỷ không thể trực tiếp g.i.ế.c chết, chúng ta còn phải mang đi đổi lấy dẫn linh phù nữa! Hay là trước tiên dùng phù chú phong ấn nó lại?"
"Được." Cố Sanh gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mình đã hứa với Tưởng Tuyên: "Vậy nếu muốn để tiểu quỷ phản phệ thì sao?"
"Vậy thì đơn giản." Lâm đạo trưởng thấy tiểu quỷ bị bắt, liền như trông thấy dẫn linh phù đã đến tay, bản thân lại lên một bậc thang mới, nói chuyện cũng có khí thế hơn nhiều.
"Phạm Kiều sở dĩ quý tấm hồn bài này như báu vật, đeo trên cổ đi đâu cũng mang theo, là bởi vì tấm hồn bài này chính là biện pháp duy nhất để trấn an tiểu quỷ. Mất hồn bài, tiểu quỷ không được trấn an, liền sẽ phản phệ." Lâm đạo trưởng nói xong, cười hắc hắc: "Cái tên họ Phạm này để hồn bài ở chỗ chúng ta lâu như vậy, nếu không phải chúng ta bắt được con tiểu quỷ này, hắn trong vòng hai ngày ắt sẽ gặp phản phệ."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Như vậy có hơi phiền phức. Trước đó mình đã hứa với Tưởng Tuyên, để Phạm Kiều tự gánh lấy hậu quả, kết quả cách làm hiện tại lại rõ ràng là vô tình giúp Phạm Kiều.
Cố Sanh xoa xoa ngón tay, có chút xoắn xuýt, không biết làm thế nào để nói với Tưởng Tuyên.
Cô liếc mắt nhìn Tưởng Tuyên, cảm thấy trong lòng có chút chột dạ. Tưởng Tuyên cũng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, giờ phút này cười nói: "Cố đại sư, nếu như các người thật sự cần con tiểu quỷ này, thì cứ lấy đi ạ. Chuyện cô đã hứa với tôi, sau này hẵng nói cũng được."
Cố Sanh có chút kinh ngạc, trừng mắt nhìn: "Vậy Phạm Kiều thì sao?"
"Phạm Kiều..." Tưởng Tuyên hơi cúi đầu, khóe miệng vẫn đang nhếch lên: "Gấp cái gì? Hắn không có tiểu quỷ, nhất định cả ngày sẽ nơm nớp lo sợ. Tôi từ từ chơi với hắn là được."