Cố Sanh nhớ tới những lời Tưởng Tuyên đã nói trước đó, mấp máy môi: "Oán khí nhập thể, trong thời gian ngắn sẽ không nhìn ra vấn đề. Dần dần, huyết nhục đều sẽ từ từ bị oán khí xâm nhập, đông cứng rồi hoại tử. Giống như tình trạng ở chân anh, một năm sau, có thể sẽ phải đối mặt với việc cắt bỏ."
Giọng nói của cô bình thản, không có gì khác thường. Tưởng Tuyên sau khi nghe xong, thân thể lại đột nhiên cứng đờ, tay nắm chặt thành quyền, siết chặt ga giường, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin, cùng với sự phẫn nộ khó mà che giấu, cố gắng gằn ra hai chữ từ trong miệng: "Cắt... bỏ?"
Cố Sanh khẽ gật đầu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Gân xanh trên trán Tưởng Tuyên nổi lên, thể hiện sự phẫn nộ tột cùng trong lòng anh lúc này. Một lát sau, anh khẽ nhếch mép phải, lộ ra một nụ cười phẫn nộ mang theo chút chế giễu: "Phạm Kiều, cậu thật là tuyệt."
Lâm đạo trưởng nghe thấy nghiêm trọng như vậy, trong lòng cũng bắt đầu run rẩy. Ông chỉ định mượn chuyện của Tưởng Tuyên để bắt con tiểu quỷ nước T kia, mang đi đổi lấy dẫn linh phù mà thôi, thật không muốn gây ra chuyện lớn đâu!
Bối cảnh của Tưởng Tuyên tuy không rõ, nhưng sức hiệu triệu của fan hâm mộ cậu ấy tuyệt đối lợi hại hơn nhiều so với con cái nhà giàu bình thường. Lỡ như cậu ấy cảm thấy đám người bọn họ không có bản lĩnh, chữa không hết chân cho cậu ấy, quay đầu đi ác ý bôi nhọ gì đó thì thật không hay.
Nói cho cùng, Lâm đạo trưởng chỉ là nhận ủy thác của anh, lấy tiền làm việc, bản thân ông đối với nhân phẩm của Tưởng Tuyên cũng không có mười phần tín nhiệm.
Vừa hay Tưởng Tuyên lúc này cũng nén xuống cơn giận của mình, quay sang hỏi Cố Sanh: "Cố đại sư, cô đã hiểu rõ về oán khí như vậy, vậy có thể cho tôi biết, làm thế nào mới có thể hóa giải oán khí trong cơ thể không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-huyen-hoc/chuong-190.html.]
Lâm đạo trưởng trong lòng đánh thót một cái, thầm nghĩ quả nhiên đến bước này.
Không nói Tưởng Tuyên, cho dù là người bình thường, cũng không ai có thể thờ ơ khi đối mặt với nguy cơ phải cắt cụt chi của mình, khẳng định sẽ yêu cầu biện pháp giải quyết.
Nhưng oán khí cùng âm khí nhập thể, trong giới Huyền Học từ trước đến nay là hai đại nan đề. Cho dù là tiền bối của các thế gia Huyền Học đến đây, cũng không dám nói chắc chắn có thể giải quyết ổn thỏa, huống chi là ông và Cố Sanh.
Ông, Lâm đạo trưởng, nói là đạo trưởng, kỳ thực năng lực nghiệp vụ cũng chỉ tầm thường, trừ tà ma nhỏ, coi bói, làm màu thì được, chứ nhiệm vụ có độ khó quá cao, ông ta từ trước đến nay đều đứng xa mà nhìn.
Vạn vạn lần không ngờ lại có ngày hôm nay!
Lại nói Cố Sanh, Lâm đạo trưởng cùng Cố Sanh cũng chưa quen thân, nhưng cô đã giải quyết được con tiểu quỷ của Vu gia, năng lực hẳn là cao hơn mình không ít. Nhưng dù sao tuổi còn trẻ, cũng không phải người được bồi dưỡng từ trong đại gia tộc, kinh nghiệm có hạn. Để cô nghĩ cách trục xuất oán khí, Lâm đạo trưởng trong lòng thật sự không dám trông mong.
Hiện tại Tưởng Tuyên hỏi thẳng, Lâm đạo trưởng lại không muốn đắc tội người ta quá mức, vội dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Sanh, bảo cô đừng có khoác lác.
Cố Sanh: "..."
Nháy mắt ra hiệu có ý gì?