CÔ NÀNG HÁU ĂN VÀ BÍ MẬT BỊ NGHE LÉN - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-10-04 05:01:37
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 7

 

“Vậy thể chuột ? cảm giác nhát lắm, cái đầu trắng của cô cũng thấy sợ……”

 

“À… thể.”

 

Bác sĩ bồ câu chẩn đoán xong, thu dọn thiết :

 

“Mức hormone của tiểu thư rõ ràng quá cao, vẫn nên tìm một bạn đời thú nhân, nếu cả đời sẽ ở trạng thái ‘bán động dục’.”

 

“Từ khi trưởng thành đến giờ, cô chắc thường cảm thấy thỏa mãn, chỉ bạn đời thú nhân mới giải quyết .”

 

tuyệt vọng.

 

Con khi tuyệt vọng đến cực hạn thật sự sẽ bật .

 

thành tiếng mặt cô , mà như :

 

“Hahaha, còn tưởng là con nhỏ háu ăn, hóa là thú!”

 

Bác sĩ bồ câu đẩy gọng kính:

 

“Tiểu thư hài hước quá.”

 

Hài hước!

 

Hài hước cái búa!

 

“rầm” một cái vật xuống giường như chết.

 

Một tuần tại Cục Dân Chính.

 

Tưởng Ngạn ghế ở đại sảnh, cúi đầu chờ lâu, bầu khí quanh phủ kín như mây đen u ám.

 

Mãi đến khi bước đến, gọi tên , mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn.

 

Đôi mắt đen ảm đạm, chút ánh sáng.

 

Giọng khàn hơn cả khi giấy nhám mài qua:

 

“Em đến .”

 

nhíu mày hỏi:

 

“Mấy hôm nay điện thoại của em?”

 

“Em gọi cho , chẳng cũng chỉ vì chuyện ly hôn …… Nếu máy, ngày ly hôn sẽ đẩy sớm hơn……”

 

Anh cố tỏ vẻ nhẹ nhõm, gượng :

 

“Em mà, ly hôn.”

 

Thế nhưng trong mắt là tia máu, rõ ràng mấy đêm nay chẳng hề ngủ yên.

 

“Vậy thì ly hôn nữa.”

 

Tưởng Ngạn bất ngờ bật dậy. Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh, đầu phản ứng kịch liệt đến :

 

“Cái gì?!”

 

nhắc một :

 

“Không ly hôn nữa, về nhà .”

 

Ánh mắt lập tức sáng bừng, như ngọn đuốc bùng cháy, gương mặt hiện lên nụ mừng rỡ dám tin.

 

“Em gì…… nhầm chứ? Thật !”

 

Trên xe.

 

Anh vẫn ngây ngất trong trạng thái lâng lâng, lẩm bẩm một :

 

“Về nhà…… về ngôi nhà của chúng , em vẫn cần ngôi nhà của chúng .”

 

Trong lòng chút oán thầm, nhưng khi vẫn đang chìm trong thế giới riêng, cảm thấy kỳ quái.

 

Về đến nhà.

 

nghi hoặc hỏi:

 

“Trên xe, trả lời gì cả?”

 

Tưởng Ngạn bừng tỉnh, ngơ ngác:

 

“Em gì, đáp cái gì?”

 

phát hiện, còn thấy tiếng lòng của nữa.

 

thở phào nhẹ nhõm:

 

“Không tâm tư của em nữa ? Vậy cũng , khỏi trần trụi mặt .”

 

Tưởng Ngạn cũng nhận điều đó.

 

Anh mím môi, nụ dần tắt, đáy mắt lộ vài phần u tối:

 

, giờ em tìm nam mẫu thì cũng ……”

 

ngượng ngập, gãi gãi sống mũi:

 

“Em khi cưới thật sự từng dây dưa với ai bên ngoài. Hôm đó là Thư Duyệt bao phòng, giữa chừng cô đau bụng nhà vệ sinh, mới nhờ em chọn đưa về phòng.”

 

“Nếu sợ em tìm khác, thì cho em ăn no . Em mà no thì sẽ chẳng còn tìm bên ngoài nữa……”

 

Giọng càng càng nhỏ, mặt đỏ ửng.

 

là đứa con gái háu ăn nữa, nhưng những lời vẫn thật hổ.

 

Ngẩng đầu, chạm ánh mắt mơ hồ, nóng bỏng của .

 

Trái tim run lên một cái.

 

Yết hầu khẽ trượt, như gì đó.

 

cuối cùng, chẳng động đậy.

 

Rất lâu , mới dịu dàng, hết sức kiềm chế :

 

“Em chuyến bay sáng chắc mệt , về phòng nghỉ ngơi .”

 

“Anh bữa trưa, đợi em nghỉ xong cùng ăn.”

 

: “???”

 

Nhìn bóng lưng rời , thứ giống hệt đêm tân hôn, dịu dàng :

 

“Em mệt , ngủ .”

 

Cảm giác như ma đưa lối quỷ dẫn đường, rốt cuộc là ?

 

Chẳng dưỡng sinh gì ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-hau-an-va-bi-mat-bi-nghe-len/chuong-7.html.]

 

Một tuần .

 

Ban đêm, cảm nhận tấm nệm bên cạnh lõm xuống.

 

Cuối cùng cũng tóm Tưởng Ngạn!

 

mở mắt:

 

“Dạo tắm lâu thế? Lần nào cũng đợi em ngủ mới phòng.”

 

Anh lập tức cứng :

 

“Anh thích… tắm nước mát.”

 

“Thật sự là tắm thôi ?”

 

Anh né ánh của , đưa tay định tắt đèn ngủ.

 

ôm từ phía :

 

“Anh thích em , vẫn gần gũi? Chẳng lẽ thật sự…?”

 

Cơ thể nóng ran, cố nhẫn nhịn kéo :

 

“Không… em… Anh mà tiếp xúc với em sẽ kìm lộ tai với đuôi, em chấp nhận ….”

 

“Giờ em chấp nhận , cho em xem .”

 

Tưởng Ngạn vẫn do dự.

 

Bị năn nỉ quấn quýt mãi, cuối cùng chịu nổi, giữ chặt hai tay , hôn dồn dập.

 

“Ngủ .”

 

“Được thôi! Ngủ…”

 

trở đè xuống, hôn sờ.

 

Cuối cùng cũng thấy đầu mọc đôi tai, cái đuôi lông xám mềm mại quấn lấy mắt cá chân .

 

Ngứa quá.

 

Tưởng Ngạn hổ dùng cánh tay che mặt:

 

“Xin , kiểm soát cái đuôi… Nó thích em, nên cứ cọ em.”

 

Giọng tuyệt vọng.

 

Anh nghĩ còn sợ thú nhân, nào ngờ một tuần về Kim Thành, ba “huấn luyện” đến mức miễn dịch.

 

Sói… ít còn đỡ hơn trăn chứ?

 

còn chịu ông bố trăn m.á.u lạnh, giờ còn gì mà chấp nhận nổi nữa.

 

Huống chi thú nhân hệ sói cực kỳ chung thủy, cả đời chỉ một bạn đời, điểm càng khiến thích.

 

thử chạm tai Tưởng Ngạn.

 

Đôi tai xám xinh xắn khẽ động đậy như đón lấy .

 

Anh rõ ràng căng cứng, cơ n.g.ự.c khiến chiếc áo ngủ lụa xám căng , thở dồn dập, yết hầu nén một tiếng “gừ” sâu.

 

“Anh phát tiếng … nghĩa là khó chịu ?”

 

rút tay về, lòng bàn tay vẫn còn cảm giác mềm mượt.

 

Trong lòng thầm nghĩ, sờ cũng thích ghê…

 

Có chút thích

 

Anh hổ, giọng nhỏ như muỗi:

 

“Dễ chịu… dễ chịu… nên mới kìm phát tiếng.”

 

sững một chút.

 

Phì thành tiếng:

 

“Anh như cún con !”

 

Anh ủ rũ:

 

“Anh là sói… chó.”

 

Hoàn chút sát khí nào.

 

Bây giờ Tưởng Ngạn khác hẳn ngày thường, cực kỳ trúng “gu” của .

 

trêu :

 

“Che mặt gì? Ngoan nào, để em .”

 

kéo cánh tay .

 

Trước mắt là khuôn mặt đỏ lựng như quả đào chín mọng, chỉ bóp một cái cho nước.

 

ghé tai , thì thầm câu đó.

 

Anh phản ứng dữ dội, đuôi run bần bật.

 

ngạc nhiên nhận , đúng là nước, chỉ là mắt…

 

“Cấu tạo thú nhân… ở giường giống ?”

 

Tai Tưởng Ngạn đỏ đến nhỏ máu, nhịn đè xuống, hôn đến mức thở , còn khẽ c.ắ.n má :

 

“Tiểu Ngư, em đừng mấy lời đó, xin em đấy!”

 

“Ờ, , thì .”

 

“Cơ thể em yếu, sẽ đau đấy. Sau hẵng… …”

 

Giọng càng lúc càng khàn, như đang kháng cự cuối.

 

Cái đuôi bán , tham lam quấn chặt hơn, chỉ hận thể hòa tan .

 

Rất lâu .

 

nắm chặt ga giường, nước mắt rơi lã chã, khóe mắt đỏ hoe đáng thương.

 

Anh khàn giọng, cố nén:

 

“Anh em sẽ đau, dừng , tiếp tục nữa.”

 

c.ắ.n môi, chủ động phản công:

 

“Không !”

 

“Đêm còn dài mà.”

 

( Hết )

Loading...