CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 38: Bán lươn, bộp bộp bộp, từng bước chân vững chãi khiến cho người nhà được sống cuộc sống tốt (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-04 01:08:33
Lượt xem: 23
Hai người vội vã múc cho mình một tô, đang ăn thì nhìn thấy một thanh niên, đẩy chiếc xe bằng ván gỗ, trực tiếp hướng tới sạp hàng của mình.
"Muốn ăn bún sao?"
Bà chủ nhanh chóng đứng lên hỏi.
Ông chủ đã chuẩn bị mở nắp nồi ra.
Đã thấy người tuổi trẻ cười cười, lắc đầu, nói: "Chú, thím, cháu không phải tới ăn bún."
Phu thê hai người sửng sốt.
Không phải tới ăn mì?
Vậy là...?
"Cháu tới bán lươn."
Thanh niên khẽ cười nói.
Người này đương nhiên là Giang Châu.
Giang Châu nói xong, tay chân lanh lẹ xách thùng gỗ trên xe đẩy tay xuống.
Tràn đầy hơn nửa thùng.
Bên trong đen như mực, nhìn kỹ thì thấy tất cả đều là con lươn lớn màu vàng đen.
Chắc mỗi con phải hơn một cân đấy!
Hai vợ chồng sửng sốt, chợt ngẩng đầu nhìn nhau.
Lão bản nương nhếch miệng cười nói: "Chàng trai, ánh mắt còn rất tốt, con lượn này được đấy!"
"Bao nhiêu tiền một cân?"
Ông chủ vừa ăn bún vừa hỏi.
Giang Châu trầm ngâm chốc lát, nói: "Chú, thím, lươn của cháu đều bắt được từ trong ruộng, hoang dã thật sự, đầu cũng lớn, mùi vị ngon, m.á.u lươn càng là đại bổ."
"Chú thím xem, 1 tệ một cân, được không?"
1 tệ một cân.
Giá tiền này rẻ hơn so với thịt heo không ít.
Không thể nào so sánh với hậu thế nữa.
Nhưng vào thập niên tám mươi này, lại không quá bình thường.
Dù sao, 1 cân thịt mỡ có thể ăn rất lâu, có thể rán dầu có thể ăn tóp mỡ.
Không giống như lươn, còn phải phí dầu để làm, xử lý lại phiền phức.
Cũng chỉ trong huyện thành mới có người mua, nếu như trong nông thôn, sẽ không có ai muốn ăn.
Giá thị trường bình thường là 1 tệ 1 hào một cân.
Giang Châu báo ra giá cả 1 tệ, đã rất rẻ rồi.
Quả nhiên, nghe câu nói của Giang Châu, hai vợ chồng bỗng nhiên nhếch miệng cười.
"Được được được! Chàng trai này làm ăn rất được!"
Ông chủ nói, rồi bảo vợ vào trong sạp lấy cân ra.
"Lươn của cháu phẩm chất tốt, to nhỏ đều tốt, như vậy đí, sau này nếu như cháu bắt được, cứ đưa tới cho chú, dù to nhỏ thì chú đều trả con giá 1 tệ một cân, được không?"
Ông chú cười nói.
Giang Châu lập tức mỉm cười.
"Dạ được! Cảm ơn chú!"
"Chú sảng khoái như vậy, làm ăn chắc chắn càng ngày sẽ càng phát đạt!"
Sau khi trọng sinh một đời, hắn hiểu được tầm quan trọng của nói ngọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-38-ban-luon-bop-bop-bop-tung-buoc-chan-vung-chai-khien-cho-nguoi-nha-duoc-song-cuoc-song-tot-1.html.]
Quả nhiên mới nói mấy câu, đã dụ được ông chủ mặt mày rạng rỡ.
Trong chốc lát, bà chủ tới.
Cầm giỏ trúc có thể đổ vào nước, còn có một chiếc cân cũ, đổ ra tất cả lươn trong thùng gỗ.
Cân.
"Tổng cộng 10 cân 2 lạng!"
Cố Diệp Phi
Chậc.
Không xê xích bao nhiêu.
Giang Châu yên lặng giơ ngón tay cái cho mình ở trong lòng.
Hắn thế này thì chẳng phải đã tiết kiệm được tiền mua cân sao?
"Nè, đây là 10 tệ 2 hào, cháu cầm đi!"
Ông chủ đưa tiền tới.
Giang Châu cẩn thận cất kỹ, lại nói tiếng cảm ơn, lúc này mới rời đi.
10 tệ 2 hào, cộng thêm 3 tệ 9 hào vừa rồi bán rau cúc vàng, ngày hôm nay tổng cộng thu được 14 tệ 1 hào.
Chỉ là còn chưa tính tiền vốn thu mua lươn.
Giang Châu kiểm lại một chút.
Giờ số tiền mình có thể sử dụng, tổng cộng là 11 tệ 7 hào 8 xu.
Hắn nhìn đống tiền xu trong túi, bỗng nhiên bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.
Ai!
Vạn sự khởi đầu nan.
Nhưng giờ tìm được con đường mới bán lươn, Giang Châu tin tưởng, tiếp tục tích luỹ tiền tài, hắn có thể chuyển sang một công việc kinh doanh có lợi hơn!
~~~
Cung Tiêu Xã.
Giang Châu tỉ mỉ lựa chọn ở trên quầy vải.
Thật ra thời đại này, cũng có thợ cắt may.
Thế nhưng thợ may trong thợ cắt may tương đối đắt, hơn nữa kiểu dáng thật sự không hề dễ nhìn.
Hơn nữa, có một số tiểu thư nhà có tiền, đã dưỡng thành thói mỗi ngày xem báo chí, xem ti vi.
Đặc biệt là các bộ phim truyền hình Hồng Kông, sau khi được chiếu trên ti vi, kiểu dáng áo quần bên trong trở thành đối tượng được săn đón.
Cho nên, thời đại này các cô gái phần lớn đều tự mình tới Cung Tiêu Xã mua vải vóc.
Sau đó sẽ chọn kiểu dáng, cho thợ cắt may gia công.
Có tiền thì mua vật liệu tốt, ít tiền thì mua vải rẻ tiền.
Về vấn đề quần áo, Giang Châu cũng có ý nghĩ của chính mình.
Chỉ cần nắm bắt cơ hội kinh doanh và cách làm tốt, là hắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng giờ còn thiếu vốn để bắt đầu.
Giang Châu cũng không tính nhúng vào quá sớm.
Hắn ở cẩn thận quan sát từng cuộn từng cuộn vải, cuối cùng chọn trúng cuộn vải có những bông hoa nhỏ.
Nhuộm màu vàng óng, điểm xuyết những bông cúc nhỏ xinh đẹp ở trên đó.
Chất liệu này là cotton nguyên chất, được đánh giá là loại vải thượng hạng.
Giang Châu biết nếu như Liễu Mộng Ly ở chỗ này, chắc chắn sẽ không để cho mình mua.
Thế nhưng cứ coi đây là chút lòng riêng của mình.
(Con đường làm ăn ban đầu rất gian nan, do thiếu vốn nên Giang Châu không thể đầu tư buôn bán, chỉ có thể từ những thứ sẵn có, không tốn tiền, như rau dại, lá ngải cứu, lươn.... con đường chuộc tội còn khó hơn lắm a)