CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 302: Tìm cửa hàng
Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:58:56
Lượt xem: 19
Đáy hộp bị nứt lộ ra một số giấy tờ chứng nhận.
Giang Châu đọc kỹ, càng nhìn càng thấy kinh ngạc.
Hạng nhì, binh nhất, v. v. v. đủ loại danh hiệu.
Một chồng giấy thật dày, mang theo lịch sử cùng vinh quang của một cựu chiến binh.
Tim Giang Châu bắt đầu đập nhanh hơn.
Lúc này mặc dù có hơi nực cười khi nói điều này.
Nhưng mà…Giang Châu thực sự là một doanh nhân yêu nước.
Ở kiếp trước, tình cảm cá nhân của hắn hoàn toàn trống rỗng, thế nên sau khi kinh doanh đạt đến trình độ nhất định, về cơ bản thì hắn cống hiến hết cho dịch vụ công ích
Hắn cũng đã từng gặp một số cựu chiến binh, cũng đã hỗ trợ những trẻ em ở vùng sâu vùng xa.
Bây giờ khi nhìn thấy những tấm giấy chứng nhận này trên tay, trong lòng hắn tràn đầy sự kính nể.
Giang Châu sắp xếp mọi thứ rồi cất vào hộp.
Chờ thêm nửa giờ thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Đó là Trịnh Trung Quang trở lại.
Ông vẫn đang mặc chiếc áo khoác quân đội, cùng với những miếng vá ở khắp vạt áo.
Mũ phớt đội đầu trông hơi sờn, hẳn là đã lâu không giặt.
Phần tóc lộ ra ngoài cái mũ phớt trông có vẻ hơi bết.
Ông có khuôn mặt ngăm đen, dáng người cao, nhưng cực kỳ gầy, khi bước vào thì vẻ mặt lãnh đạm rồi liếc nhìn về phía sân một cách nhanh chóng.
Chỉ khi thấy Đoàn Đoàn Viên Viên thì mới nhu hòa hơn một chút.
"Ông Trịnh."
Giang Châu đứng lên hộ một tiếng.
Hắn nói: "Thực là xin lỗi, mấy đứa trẻ nhà cháu nghịch ngợm, vô tình làm vỡ cái hộp của ông.
Nhưng mọi thứ vẫn được bảo quản tốt. Chiều nay cháu sẽ mua cho bác một chiếc hộp mới, bác thấy sao?"
Giang Châu nói xong, Đoàn Đoàn Viên Viên lập tức cũng nói lời xin lỗi theo.
"Trịnh gia gia, vâng vâng, cháu xin lỗi, oa oa.. cháu làm hỏng cái hộp của gia gia..."
"Là lỗi của Viên Viên, Viên Viên chui vào gầm giường, oa oa, xin lỗi xin lỗi..."
Hai đứa nhỏ nói xong lại khóc toáng lên.
Trịnh Trung Quang sững sờ.
Khi nhìn thoáng qua ông đã thấy chiếc hộp trên mặt đất.
Đó là...
Chiếc hộp chuyên môn đựng những thứ quan trọng của ông!
Sắc mặt Trịnh Trung Quang trầm xuống, ông vội vàng chạy tới rồi ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ càng, sau khi phát hiện đồ bên trong không bị hư hại gì thì sắc mặt ông rốt cuộc cũng dãn ra.
"Ô ô, Trịnh gia gia, thật xin lỗi..."
Hai tiểu bảo bối nói rồi lại vươn tay ra kéo nhẹ vạt áo của Trịnh Trung Quang.
Trịnh Trung Quang sững người nửa ngày rồi mới thử đưa tay ra sờ sờ vào đầu Đoàn Đoàn Viên Viên.
Cảm nhận được cái đầu bù xù.
Khuôn mặt mềm mại.
Trong lòng Trịnh Trung Quang lập tức có một cảm giác rất kỳ lạ.
Ánh mắt ông dừng lại một chút, như thể ông xuyên qua được tầng tầng lớp lớp thời gian để nhìn xuống một khuôn mặt non nớt khác.
Chỉ là… ông không bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt ấy thêm lần nữa.
"Trịnh gia gia? "Trịnh gia gia vẫn còn giận à?"
Giọng nói non nớt kéo ông trở lại thực tại.
Trịnh Trung Quang ngồi xổm xuống, cố gắng giật giật khóe miệng để lộ ra một nụ cười.
"Không hề tức giận."
Trịnh Trung Quang nói.
Vừa nói, ông vừa lấy trong túi ra thêm hai cục mứt mận và đưa cho mỗi tiểu bảo bối một cục.
Món này là mấy sinh viên kia cho ông.
Trịnh Trung Quang lớn tuổi, không thích ăn mấy thứ này nên cứ để trong túi.
Đúng lúc này trong nhà lại có hai tiểu bảo bối.
Mấy cục mứt cuối cùng đã chỗ cho..
Đoàn Đoàn Viên Viên vui vẻ nói lời cảm ơn, cầm lấy cục mứt rồi bắt đầu ăn..
Trịnh Trung Quang xem hai tiểu bảo bối chơi đùa với nhau một hồi, rồi quay lại nhìn Giang Châu.
"Đại danh của hai đứa là gì vậy?"
Giang Châu nói: "Giang Quân Đoàn, Giang Quân Viên."
"Giang Quân Đoàn, Giang Quân Viên."
Trịnh Trung Quang đọc thầm một lần rồi gật đầu: "Tên rất hay, Quân là vỏ trúc, cũng dùng để chỉ trúc xanh, thân mảnh mai, dáng ngạo cốt, gia đình sum vầy hòa hợp."
Ông nói rồi khựng lại một chút
Giang Châu nghi hoặc nhìn lại, thì thấy hốc mắt ông có chút phiếm hồng.
Nhưng chỉ một khắc nhau ông lại trở về bình thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-302-tim-cua-hang.html.]
"Quân Đoàn cùng Quân Viên bốn tuổi sao?"
Trịnh Trung Quang hỏi.
Giang Chu gật đầu, "Đúng vậy, đã bốn tuổi ba tháng."
"Đã đủ tuổi để gửi đi nhà trẻ."
Trịnh Trung Quang nói: "Trẻ con nó trưởng thành nhanh lắm. Đừng có cố sức quá."
Sau đó ông lại nói với Giang Châu về Trường mẫu giáo trực thuộc trường đại học Bắc Kinh, học hành tốt, nếu kiếm được một chút quan hệ thì có thể gửi tụi nhỏ vào đó.
Giang Châu có chút sững sờ.
Tính tình ông Trịnh này khá là cổ quái.
Hôm nay Đoàn Đoàn Viên Viên làm vỡ hộp gỗ của ông, Giang Châu còn tưởng ông sẽ tức giận, thế nên đã chuẩn bị xong việc bồi thường.
Không nghĩ tới đây lại là lần đầu tiên ông nói với hắn nhiều như vậy, đã thế còn hàn huyên những chuyện khác nữa.
Giang Châu quả thật là không nghĩ tới đến tình huống này.
Cố Diệp Phi
Mà lần này, vào bữa trưa.
Liễu Mộng Ly cảm thấy áy náy, thế nên đã nấu một bàn đồ ăn để xin lỗi.
Vốn dĩ tưởng rằng ông Trịnh sẽ không ăn cùng bọn họ.
Thậm chí Liễu Mộng Ly còn cầm mang bát đũa ra, chuẩn bị gắp thức ăn đưa qua.
Kết quả là ông Trịnh lại cực kỳ nguyện ý ăn cùng với mọi người.
Bất quá sau khi ông ăn xong thì lại đưa cho Giang Châu một tệ.
Giang Châu không muốn nhận, nhưng ông lại cứng đầu đến mức ném tiền xuống mặt bàn.
Giang Chu chỉ có thể bất đắc dĩ nhặt tiền lên bỏ vào túi quần.
Hai giờ chiều.
Hai tiểu bảo bối giờ đã ngủ thiếp đi, Giang Châu đi ra khỏi tứ hợp viện, thẳng đến con phố chính ở phía trước đại học Bắc KInh.
Ở thời đại này, Bắc Kinh vẫn là nơi nhộn nhịp và sầm uất.
Hai bên đường phố, có mấy ông đang chơi cờ tướng, đánh bài.
Thanh niên thì ăn mặc thời trang, quần ống loe, vác máy ghi âm, phát nhạc Disco ầm ĩ.
Giang Châu đi dạo một vòng, thấy rằng dọc theo con phố người ta hầu hết dùng để mởi cửa hàng kinh doanh.
Các cửa hàng đồ ăn vặt về cơ bản đều là kiểu cửa hàng mẹ -con, vừa hợp pháp vừa hợp lý.
Còn về các sản phẩm điện tử như máy ghi âm đồng hồ điện tử.
Thậm chí không có nổi một cửa hàng!
Nghĩ cho cùng thì.
Loại hàng này rất quý giá, nhất là ở Bành Thành, phải có chứng chỉ biên phòng thì mới kiếm được.
Chứng chỉ biên phòng lại rất khó có được, nếu mà không có quan hệ thì căn bản là khó như lên trời.
Thế nên về cơ bản mấy đồ điện tử đều được bán trong các cửa hàng quốc doanh.
Ách.
Người ta đều nói là vào những năm 80, nếu mà dũng cảm đứng được trên đầu sóng ngọn gió, thì heo nái cũng có thể bay được lên trời.
Đó chẳng phải vì những nguyên nhân trên sao?
Giang Châu đi dạo một vòng, cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà riêng.
Chỗ này ngay góc ngã tư, xe cộ qua lại rất đông.
Nếu mở một cửa hàng ở đây mà buôn bán tốt, thì công việc kinh doanh chắc chắn sẽ không tệ.
Giang Chu bước tới, thăm dò bên trong, căn phòng trống rỗng, tường quét sơn trắng, bên dưới quét một lớp sơn màu xanh lục.
Chỉ là ngôi nhà này đã cũ lắm rồi, các bức tường cũng có chút loang lổ, có rất nhiều đồ lặt vặt chất đống bên trong.
"Chủ nhà đâu rồi? Sao không có ai ở đây?"
Giang Châu đi tới trước mặt hai ông già đang đánh cờ trước cửa, cất tiếng hỏi.
Ông lão cười nói:
"Chỗ đấy là kho hàng, người ở trong đó làm gì? Ai lại thích ở cái chỗ lộn xộn đấy chứ? Chả phải là mang tội vào mình sao!"
Nhà kho?
Khó trách.
Có rất nhiều hộp các tông và một số thứ lộn xộn trong đó.
Mặt tiền tốt như vậy mà lại được sử dụng làm nhà kho, quả là đáng tiếc.
"Bác à, bác có biết kho hàng này của ai không?"
Giang Chu cười cười đưa cho mỗi một điếu thuốc.
Không ngờ ông già lại xua xua tay.
"Cái thứ đồ chơi gì đây?"
"Khó hút c.h.ế.t đi được!"
Ông già liếc xéo Giang Châu, sau đó xoạch một cái, liền rút ra hai phần t.h.u.ố.c lá sợi.
"Vậy cái nhà kho này…?"
Giang Châu lại hỏi tiếp.
Ông già khịt mũi trả lời: "Đương nhiên là của ta! Bằng không ta ngồi ở chỗ này làm gì?"
Giang Châu: "..."