Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 292: Chu Khải Văn, hai ta đều phải chết

Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:55:14
Lượt xem: 22

Cuối con hẻm có một cánh cửa gỗ sơn đỏ, Giang Minh Phàm giơ tay gõ mạnh vào nó.

"Tên nào vậy? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi, tìm ta có chuyện gì?"

Từ trong phòng truyền một giọng nói lẩm bẩm của một cậu trai trẻ tuổi.

Tiếng dép lê lẹt xẹt vang lên tới gần cửa, cánh cửa được mở kèm theo một người thò đầu ra.

Đó là một thanh niên tóc vuốt 2-8, mặc áo khoác len, quần tây đen, đi một đôi dép nhung.

Ngũ quan mười phần anh tuấn, dáng dấp cực kỳ suất khí.

Chỉ là lúc này xem ra có chút lôi thôi lếch thếch.

Anh ta ló đầu ra, khi nhìn thấy Giang Minh Phàm liền sững sờ trong giây lát.

"Giang Minh Phàm? Anh làm gì ở đây?"

Người thanh niên cau mày nói, không có ý tứ nào muốn mở cửa.

Giang Minh Phàm lạnh lùng nhìn người thanh niên, trong mắt có chút trào phúng.

"Chu Khải Văn, mày có biết Giang Châu sắp cùng vợ đến Phí Thành không?"

Chu Khải Văn sững sờ.

Anh đột nhiên mở to mắt, sửng sốt cả nửa ngày mới lắp bắp nói.

"Cái gì? Giang Châu sắp tới? Đã thế lại còn mang theo vợ hắn nữa?"

Nhìn thấy sắc mặt Chu Khải Văn tái mét.

Giang Minh Phàm không nói chuyện, chỉ nâng gối lên, dùng sức đẩy cửa ra, lúc lướt qua Chu Khải Văn để vào nhà, hắn tiếp tục nói: "Đúng, Liễu Mộng Ly, Liễu Mộng Ly đang đến."

Mùa đông ở Bắc Kinh vô cùng lạnh giá.

Hôm nay tuyết rơi cả ngày.

Lúc này Chu Khải Văn lại càng lạnh run.

Anh vội vàng quấn áo khoác, khi thấy xung quanh không có ai liền đóng cửa rồi bước nhanh theo Giang Minh Phàm vào nhà.

Đây là căn nhà riêng mà anh thuê ở thủ đô.

Tuy rằng không biết tại sao Giang Minh Phàm lại biết mình ở đây, nhưng rõ ràng chuyện của Giang Châu quan trọng hơn.

Vào trong nhà.

Chu Khải Văn nóng lòng hỏi: "Chuyện ra sao vậy? Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly đến Bắc Kinh làm gì? Anh đã hỏi rõ ràng chưa? Hay chỉ là trùng hợp thôi?"

Trong nhà có lò sưởi.

Giang Minh Phàm cởi giày, ngồi xuống rồi tự rót cho mình một cốc nước.

"Trùng hợp sao?"

Giang Minh Phàm dừng lại, sau đó liền cười khẩy một cái, lắc đầu.

"Nếu hôm nay mày nhìn thấy Giang Châu, mày sẽ không nói như vậy."

Ngay sau đó Giang Minh Phàm kể cho Chu Khải Văn về tất cả những biến hóa của Giang Châu trong khoảng thời gian này.

"Tao đã đi hỏi thăm, hai người họ qua tháng giêng sẽ nhập học."

Giang Minh Phàm nhìn chằm chằm vào Chu Khải Văn, nói: "Mày nói xem nếu bọn họ phát hiện ra những gì mày làm, thì sẽ như thế nào?"

Chu Khải Văn rùng mình.

Hắn cúi đầu ngồi ở trên ghế, nửa ngày sau cũng không nói lời nào.

"Làm sao bây giờ?"

Chu Khải Văn mấp máy môi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Anh có cách gì không?"

Giang Minh Phàm cười cười, nói: "Chỗ này là Kinh Thành, tuy phồn hoa, náo nhiệt, nhưng cũng là nơi ăn thịt người không nhả xương."

"Còn nửa năm nữa mới thi đại học, nếu bọn họ đến đây mà thấy không dễ sống thì nhất định sẽ biết khó mà lui."

Chu Khải Văn sững sờ, chợt cau mày lại.

"Nếu đấy là mấy thủ đoạn hạ lưu, tôi sẽ không làm."

Anh vất vả lắm mới thi vào được đại học, ba năm sau là tốt nghiệp, sẽ được nhà nước phân phối công việc!

Sẽ là một nhân viên công chức đường đường chính chính!

Giang Minh Phàm có chút bất đắc dĩ.

"Ai bảo mày dùng thủ đoạn hạ lưu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-292-chu-khai-van-hai-ta-deu-phai-chet.html.]

Giang Minh Phàm nói rồi dùng ngón tay chỉ vào đầu mình.

"Dùng đầu óc."

Hắn nói.

Bỗng nhiên hắn lại chống tay nghiêng người về phía Chu Khải Văn dò xét.

Hắn nhìn chằm chằm đối phương bằng đôi mắt lạnh lẽo, yết hầu trượt lên trượt xuống, hạ giọng gằn từng chữ: "Nếu không, chúng ta đều sẽ phải chết, mày có hiểu không?"

Toàn thân Chu Khải Văn run lên.

…………

Còn hai ngày nữa là hết tháng giêng.

Giang Châu bảo Liễu Mộng Ly mua t.h.u.ố.c lá và rượu, còn hắn đích thân mang theo hai miếng thịt xông khói, và đi thẳng đến nhà của Ngô Đức Lai - hiệu trưởng trường trung học Khánh An.

Ngô Đức Lai là người trong nhóm thanh niên tri thức lâu đời nhất.

Ông đã trao quyền cho cấp dưới trong một thời gian dài, giờ đang sinh sống cùng với người dân địa phương.

Ông lấy vợ, sinh con ở đây, về sau khi được về quê, quay lại thì thấy bố mẹ mất sớm vì bệnh.

Ông gào khóc chịu tang ba ngày, sau đó trở về huyện Khánh An để làm hiệu trưởng của trường trung học.

Ông là người cần cù, tận tâm, có thể coi là tấm gương sáng cả đời vì sự nghiệp giáo dục theo đúng nghĩa.

Khi Giang Châu đến, ông đang suy nghĩ về sách giáo khoa cho năm mới.

"Lão Ngô! Có người tìm!"

Vợ Ngô Đức Lai hô lên một tiếng.

Ngô Đức Lai lên tiếng đáp lại, rồi lại cau mày và lẩm bẩm, "Những cuốn sách giáo khoa này không đáng tin cậy lắm..."

Ông nhìn nó hồi lâu, rồi thở dài rồi đóng sách lại, đứng dậy bước ra ngoài.

Ngô Đức Lai bước ra khỏi cửa, nghi ngờ hỏi: "Ai đang tìm tôi vậy?"

Vừa dứt lời, ông thấy ngoài cửa có một cặp vợ chồng trẻ đi vào.

Giang Châu mỉm cười nhìn ông rồi nói: "Hiệu trưởng Ngô! Là tôi!"

Cố Diệp Phi

Ngô Đức Lai chưa bao giờ nhìn thấy Giang Châu.

Ông đánh giá người trước mặt từ trên lẫn dưới một lượt rồi ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly đặt những thứ trong tay xuống, sau đó nói: "Chúng tôi muốn hỏi về tư cách của học sinh."

Năm ngoái Trương Thanh đã báo qua với ông về chuyện này.

Ngô Đức Lai bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói: "Ồ! Giang Châu? Phải không?"

Giang Châu gật đầu.

Ngô Đức Lai vội vàng mời Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly vào nhà, sau đó pha trà mời hai người.

Hai người thoáng nói chuyện phiếm một hồi, Ngô Đức Lai cau mày xem ra có chút khó khăn.

"Lúc này sự nghiệp giáo dục vừa mới bắt đầu, trường trung học Khánh An của chúng ta cũng đang trong tình trạng mò mẫm. Hai người ham học, muốn nỗ lực đóng góp xây dựng đất nước, việc này tất nhiên là điều tốt!"

"Nhưng mà, thứ cho tôi nói thẳng, nếu không có nền tảng, mà chỉ dựa vào tấm lòng chân thành thôi thì chưa đủ!"

"Thi vào đại học rất khó khăn, nhất là hai năm nay khi kỳ thi tuyển sinh đại học vừa mới được mở lại, muốn đạt điểm cao lại càng khó hơn!"

Ngô Đức Lai khoanh tay nghiêm túc phân tích cho hai người nghe: "Muốn một bước lên trời, thi một lần đậu luôn trường đại học là điều không dễ dàng. Thế này đi, tôi sẽ đưa cho mọi người sách giáo khoa cùng một vài bài kiểm tra. Hai người về trước, xem kỹ một chút để lấy chút kiến thức cơ bản, xong rồi thì mới bàn chuyện báo danh sau được không? "

"Cứ coi đó như là để trường trung học Thanh An chúng ta có cơ hội thở dốc, thế nào?"

Ngô Đức Lai nói đạo lý rõ ràng.

Cũng mười phần có đạo lý.

Nhưng mà, Giang Châu vẫn lắc đầu.

Hắn cười nói: "Hiệu trưởng Ngô, tôi biết ngài lo lắng, nhưng tôi và vợ đã học tập đã lâu, đến đây cũng đã có chuẩn bị."

Giang Châu suy nghĩ một chút rồi nói: "Bằng không thì ông có thể đưa hai tờ giấy thi tuyển sinh đại học năm ngoái để cho chúng tôi làm thử, được không? Chúng ta dùng thành tích nói chuyện, không nói mấy lời hư ảo!"

Hai mắt Ngô Đức Lai sáng lên.

Người thanh niên này khá dễ mến.

Ông khẽ cắn môi rồi lập tức đồng ý.

"Thành giao!"

Ngô Đức Lai nói: "Hai người đã có lòng, thì thử một chút! Vừa hay trong trường có sẵn bài thi! Để tôi đến lấy cho hai người xem một chút!"

Các bài kiểm tra đầu vào đại học, được trường của họ in ra ngay sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, nó cũng được sử dụng làm bài tập cho năm thứ ba trung học phổ thông.

Ngô Đức Lai cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài, hai mươi phút sau liền quay lại.

Loading...