CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 276: Rốt cuộc là ai báo công an?
Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:48:30
Lượt xem: 16
Ông ta chống tay vào khung cửa, nhìn chòng chọc Lưu Kỳ Long đang ôm đầu trước mặt, ngồi chồm hổm dưới đất kêu rên, lại không dám tin nhìn sang Tề Hà Phi ở trên giường.
Ông suýt nữa hộc m.á.u trào đờm!
Rốt cuộc ông đang nhìn thấy gì?!
"Cái này, cái này là sao vậy chủ nhiệm Lưu?"
Bầu không khí bỗng nhiên cứng đờ.
Người nọ phản ứng kịp, hoảng hồn ném côn gỗ trong tay đi, rồi muốn đỡ Lưu Kỳ Long dậy.
Nhưng lúc này Lưu Kỳ Long trần truồng, chỉ mặc quần xi-líp, mình trần, gã đưa tay ra, bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, đỡ cũng không phải mà không đỡ cũng không phải.
Huống hồ, Trần tổng còn đứng phía sau!
Người nọ ngượng ngùng rút tay trở về.
Nhỏ giọng thì thầm: "Chủ nhiệm Lưu, anh đừng ghi hận em nha! Là Trần tổng kêu bọn em tới, bọn em cũng đâu muốn tới!"
Lưu Kỳ Long vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên.
Y bất chấp cơn đau thấu xương, lập tức nhận ra Trần Đông Nhĩ đứng phía sau nhất.
Trần Đông Nhĩ hiển nhiên là tức điên người.
Chống khung cửa, thở mạnh, con mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Lưu Kỳ Long, cố nặn ra từ trong cổ họng từng câu từng chữ: "Lưu Kỳ Long! Tốt nhất mày nói rõ ràng chuyện này từ đầu tới đuôi cho tao nghe! Nếu không... tao sẽ lột da của mày!"
Đầu của Lưu Kỳ Long sắp nổ tung.
Mồ hôi lạnh nhanh chóng ứa ra toàn thân!
Phía sau, Tề Hà Phi cũng hoàn hồn, bỗng nhiên bắt đầu co ro khóc trong chăn.
"Cậu… cậu hai, sao cậu lại tới đây? Chuyện này không phải như cậu nghĩ, không liên quan gì với cháu cả! Cháu bị cưỡng bức!"
Ả vội khóc lóc nói.
Vào thời đại này, nếu như phụ nữ chủ động dụ dỗ đàn ông, vậy đời này coi như xong.
Nhưng nếu bị ép buộc, vậy còn có thể lấy lại chút mặt mũi.
Tề Hà Phi nghĩ nghĩ nghĩ liên tục nghĩ cách có lợi cho mình.
Lưu Kỳ Long toát ra mồ hôi lạnh, vội vã lau mồ hôi, lại nói: "Trần tổng! Là Hà Phi dụ dỗ em mà! Nếu không... em đâu dám! Đều là cô ấy..."
- Bốp!
Lưu Kỳ Long nói còn chưa hết câu, Trần Đông Nhĩ đã bước nhanh đến phía trước, giáng cho y cái tát thật mạnh!
"Im miệng!"
Ông ta tức đến mức cái trán nổi gân xanh, thế nhưng Trần Đông Nhĩ biết, giờ nếu mình không chặn lại cái miệng của Lưu Kỳ Long, thì cuộc đời của cháu ngoại mình coi như xong!
"Chuyện này, ai cũng đừng nói ra!"
Cố Diệp Phi
Trần Đông Nhĩ quay đầu, trừng mắt với đám người: "Nếu không... chúng mày sẽ đẹp mặt lắm đấy!"
Đám người rụt đầu lại, lập tức câm nín.
Thế nhưng, mấy bà mấy cô đi theo phía sau, lúc này ai nấy con trợn mắt thật lớn, con ngươi đảo quanh, đều chụm đầu nhìn vào bên trong xem thế nào!
Trời ơi đất hỡi!
Đây chính là cháu đằng ngoại của Trần tổng cùng chủ nhiệm Lưu mà ông ta tin tưởng nhất!
Hai người đang ứ hự sao?!
Tâm hóng hớt trỗi dậy.
Nếu không phải có mặt Trần Đông Nhĩ, hiện tại bọn họ cũng hận tập hợp xung quanh để bàn tán, xỉ vả.
Lưu Kỳ Long quỳ trên mặt đất, trên mặt nóng hừng hực.
Trần Đông Nhĩ trừng mắt nhìn y: "Còn không mau mặc quần áo! Bị người ta nhìn thấy báo công an, mày muốn c.h.ế.t à?!"
Suy cho cùng vẫn không nỡ.
Lưu Kỳ Long làm chung với mình nhiều năm như vậy, làm không ít chuyện.
Bây giờ làm chuyện sai, thì giờ phải xử lý, nếu thật vào cục công an, vậy thì rắc rối to!
Lưu Kỳ Long lấy lại tinh thần, hột hoảng sửa lại quần xi-líp, lại đi tìm quần dài khắp nơi.
Lúc tiến vào quá gấp, cởi đại quần rồi ném đi, giờ không biết đang ở chỗ nào.
Mẹ kiếp!
Chết tiệt!
Trong lúc y cảm thấy đau não, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân huyên náo.
"Chủ nhiệm Lưu? Tìm quần sao? Để tôi đưa cho anh nhé?"
Lưu Kỳ Long lại càng hoảng sợ!
Trần Đông Nhĩ cũng bối rối.
Trong sân, đám người đồng loạt quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Nhưng vừa nhìn, lập tức sợ đến hồn vía lên mây!
"Công an! Là công an! Sao công an lại tới?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-276-rot-cuoc-la-ai-bao-cong-an.html.]
"Chúng ta cũng đâu biết! Công an tới! Chuyện này rắc rối rồi! Xong!"
"Cũng không biết chuyện ra sao! Ai báo cảnh sát vậy? Vụ này khó giải quyết rồi đây!"
~~~
Ngoài cửa.
Hai người công an lạnh lùng đi tới.
Một người cầm trong tay bản ghi chép, một người khác đi ở phía trước, đi thẳng tới trước.
"Nhận được tố cáo của quần chúng, nói nơi này có người cưỡng ép phụ nữ phát sinh quan hệ, tất cả tránh ra hết, đừng làm trở ngại phá án!"
Trần Đông Nhĩ tối sầm mắt lại.
Nếu như chuyện này đến tai bên trên mặt, vậy thì tiêu chắc!
Ông ta cắn chặt quai hàm, cố nén làm ra khuôn mặt tươi cười, đi tới, mời mỗi người một điếu thuốc.
Nhưng hai người công an từ chối, lạnh lùng nhìn ông ta.
"Hai vị đồng chí."
Trần Đông Nhĩ cười khan, nói: "Chuyện này à là một hiểu lầm! Cái gì ép buộc phụ nữ quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c chứ? Cũng không biết là người nào tố cáo! Đều là giả! Bịa đặt cả!"
Ngoài cửa.
Giang Châu chậm rài lò đầu ra, trong tay còn mang theo một cái quần dài màu đen.
Hắn nhe răng, hướng về phía Trần Đông Nhĩ cười cười.
"Chủ nhiệm Lưu, tìm quần sao?"
Hắn xoa xoa, ném tới: "Chất vải không tệ nha! Sợi tổng hợp!"
Lưu Kỳ Long sa sầm mặt.
Tức đến mức lập tức chửi thề!
Mẹ kiếp!
"Là mày tố cáo hả?!"
Giang Châu nghiêm túc: "Quan tâm yêu thương phụ nữ, người người đều có trách nhiệm, gặp phải chuyện bất bình, công dân chúng ta phải đứng ra, làm một con ốc vít củachủ nghĩa xã hội khoa học! Cống hiến một phần sức mạnh!"
Trần Đông Nhĩ tức đến mức suýt chút nữa hộc máu!
Lúc này dù ông ta có ngu thế nào đi nữa, cũng biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
"Là mày?"
Trần Đông Nhĩ quay đầu nhìn Giang Châu: "Tất cả đều do mày giở trò quỷ!"
"Đồng chí công an, là hắn! Là hắn cố ý bày ra!"
Trần Đông Nhĩ hiển nhiên tức giận đến mất đi lý trí.
Giang Châu cười cười, nhún nhún vai nói: "Trần tổng, trước mặt chúng ta là đồng chí công an đó, ông nói chuyện có thể chú ý một chút không! Nếu không đợi lúc nữa, tôi sẽ kiện ông tội vu khống, đồng chí công an đã nghe rất rõ ràng, ông giữ mồm giữ miệng đi, đừng trách tôi không nhắc nhở ông."
"Nhiều nhân chứng vật chứng như vậy, hỏi một câu, chẳng phải sẽ biết có phải cưỡng gian hay không sao?"
Giang Châu cười cười nhìn về phía đám đông.
Vào thời đại này, tư duy của mỗi người đều đơn thuần.
Nhất là lúc đối mặt với công an, cực kỳ có sức uy hiếp.
Hai công an nhìn mọi người chung quanh.
Khi nhìn đến ai, thì người đó chột dạ cúi đầu, chỉ dám ti hí nhìn, không dám nhìn thẳng đồng chí công an.
Muốn c.h.ế.t sao.
Giờ phải làm sao?
Nói dối, nếu như bị phát hiện, có khi nào sẽ phải ngồi tù không?!
Thực sự là tạo nghiệt!
Chuyện này, nào có liên quan gì với bọn họ?
"Vị nữ đồng chí này, chị nói xem, rốt cuộc có phải là hắn ép buộc cùng chị phát sinh quan hệ hay không? Chị yên tâm, chúng ta tuyệt đối không buông tha bất kỳ phần tử xấu nào!"
Công an nhìn Tề Hà Phi, bình tĩnh hỏi.
Tề Hà Phi cũng sững sờ.
Ả đưa tay, siết chặt chiếc chăn, co ro trong chăn, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Trần Đông Nhĩ.
Phải làm sao?
Nếu vì danh tiếng của mình nói là bị cưỡng hiếp, Lưu Kỳ Long chắc chắn sẽ vào khám bóc lịch dài dài rồi!
Nhưng nếu nói mình tự nguyện, vậy sau này danh tiếng của mình có lẽ sẽ hoàn toàn bị hủy!
Tề Hà Phi quả thực muốn khóc lớn.
"Cậu… cậu hai, phải làm sao đây?"
Ả bắt đầu khóc.
Trần Đông Nhĩ tức giận: "Con tự nhìn xem chuyện này gọi là chuyện gì!"
Chuyện này, nếu như truyền tới tai của chị mình, ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ!