CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 264: Gặp phải đại lão, Chu Triều Nhân
Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:43:55
Lượt xem: 23
Giang Châu thật sự nghĩ mãi mà không hiểu.
Tại sao Chu Khải Văn lại giấu thư của Liễu Mộng Ly đi?
Hơn nữa.
Còn có xác suất cực lớn rằng sẽ có người mạo danh Liễu Mộng Ly để viết thư hồi âm.
Nếu không thì không có khả năng nào mà Hạ Chiêu Thiến lại không đi tìm Liễu Mộng Ly.
Giang Châu suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy cảm ơn ông già, lúc trở về nhà trọ hắn tiện tay mua hai cái bánh bao chiên và sữa đậu nành ở ven đường.
Khi mở cửa ra thì thấy Liễu Mộng Ly đã tỉnh..
Nhìn thấy Giang Châu trở lại, cô lập tức đứng dậy, sắc mặt có chút lo lắng: "Anh hỏi thăm được rồi à?"
Giang Châu mỉm cười, đi tới đặt bánh bao chiên và sữa đậu nành trên tay xuống.
"Anh đã hỏi ông lão sửa giày ở cửa. Đừng lo lắng, không có chuyện gì xảy ra đâu. Ông ta nói bố và mẹ em đã rời khỏi thành phố Thượng Hải để làm ăn. Chỉ là không biết đã đi đâu mà thôi."
Giang Châu dừng lại một chút rồi nói: "Ước chừng là lúc thư được gửi tới, đều bị Chu Kỳ Văn giữ lại."
Đồng tử của Liễu Mộng Ly hơi co lại, mắt lập tức đỏ lên.
"Vì sao vậy? Đến cùng hắn là ai? Em còn không biết hắn!"
Kìm nén lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cô cũng sụp đổ
Liễu Mộng Ly giống như một con thú nhỏ bị thương, thút thít khóc, để mặc cho Giang Châu ôm cô.
Sau khi trút ra được hết cảm xúc, cô lau nước mắt đi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Giang Châu."
Cô chợt ngước nhìn anh.
"Ừm?"
Liễu Mộng Ly nắm lấy tay anh, lòng bàn tay cô dần dần siết chặt lại.
"Năm sau, chúng ta sẽ đến Kinh Đô chứ?"
Cô mở miệng, gằn từng chữ: "Đến Kinh Đô, học đại học, và tìm Chu Khải Văn."
Cô là người có tính tình hiền lành.
Nhưng mà, có một số việc cô nhất định phải tìm hiểu.
Giang Châu cười cười gật đầu, vươn tay xoa đầu cô.
"Được. "
Hắn gật đầu.
Hắn cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Mộng Ly.
"Chúng ta mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên cùng đi."
Sau khi cảm xúc nguôi ngoai, cả hai cùng ăn bánh bao chiên và sữa đậu nành.
Tuy rằng lần này không tìm được ai, nhưng Giang Châu lại có suy nghĩ khác.
Ở kiếp trước, về sau hắn cũng đã đưa tổng bộ của công ty mình đứng vững tại thành phố Thượng Hải.
Nhưng mà ở lúc ấy do phát tài muộn, hơn nữa lúc đó cũng không quan tâm đến bất động sản, thế nên cũng không mua mấy căn nhà lớn nổi tiếng.
Ví dụ như gia viên nhà họ Nghiêm, khu nhà xanh của Tĩnh An, cùng với những dinh thự có phong cách tây phương….
Những căn nhà mang tính biểu tượng này có giá hàng trăm triệu ở thời hậu thế.
Mà bây giờ, mấy ngôi nhà ấy bất quá cũng chỉ mấy trăm nghìn mà thôi.
Giang Châu ngẫm nghĩ.
Nhặt nhạnh chỗ tốt, đó là việc mà người trùng sinh nên làm đúng không nhỉ?
Cờ mà trong tay hắn bây giờ cũng không có tiền.
Giang Châu thở dài.
Nói tới nói lui thì nhanh nhanh kiếm tiền mới là vương đạo.
Hơn nữa
Nhìn qua thì bối cảnh lai lịch của vợ hắn cũng không hề nhỏ.
Đến khi đó, nếu mà không đủ bản lĩnh thì cũng không có đủ tiếng nói.
Hắn cũng không muốn diễn cái tiết mục gọi là chạn vương.
Là người phải có tiếng nói, hay nói chính xác ra là kẻ mạnh được nắm quyền chủ động trong tay.
…………
Buổi chiều.
Ba giờ.
Tuy rằng chuyến đi này không tìm được Hạ Chiêu Thiến, nhưng cũng không phải là công toi.
Hai người đều đã biết rằng mẹ Liễu Mộng Ly vẫn bình an, và tất cả các manh mối đều chỉ vào Chu Khải Văn.
Trong lòng hai người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thành phố Thượng Hải vào những năm tám mươi cực kỳ phồn hoa, những con đường rộng rãi, tàu điện đinh đinh đang đang, xe người kéo chạy qua chạy lại...
Đã lâu lắm rồi Liễu Mộng Ly đã không về đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-264-gap-phai-dai-lao-chu-trieu-nhan.html.]
Cô nắm tay Giang Châu, đi trên phố, xuyên qua những con ngõ nhỏ..
Mặc dù đã gần hết tháng chín.
Nhưng thời tiết vẫn còn oi nóng.
Chạng vạng tối, không ít người trực tiếp trải chiếu ra các con hẻm rồi ngồi ở đó để hóng gió.
Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly mua rất nhiều thức ăn.
Mấy đứa trẻ thấy vậy thì háo hức chạy theo sau suốt con đường.
Liễu Mộng Ly thấy vậy thì trái tim mềm ra, cô nghĩ đến tiểu bảo bối nhà mình, lập tức kêu Giang Châu ngừng lại một chút.
"Cháu có muốn ăn không?"
Liễu Mộng Ly đứng dựa vào tường, mở túi và lấy ra một ít mứt hoa quả vừa mua.
Ở thời đại này, những người ở thành phố Thượng Hải cũ đều thích ăn mứt trái cây.
Buổi sáng thường thường sẽ ăn cháo loãng kèm theo ít mứt trái cây.
Thậm chí là mứt có sâu thì cũng không nỡ ném đi.
Đôi mắt bọn trẻ sáng lên, lập tức chen chúc đến rồi đưa tay ra hỏi xin mứt hoa quả của Liễu Mộng Ly.
"Cám ơn dì!"
"Cháu cũng muốn! Cháu cũng muốn!"
"Cháu cũng muốn ăn một quả!"
~~~
Một nhóm trẻ con khác nghe được phong thanh lập tức lao về phía Liễu Mộng Ly.
Liễu Mộng Ly bị bao quanh đến mức chật như nêm cối, đến khi bước ra khỏi được con hẻm thì túi mứt trái cây lớn đã trống không.
Cô bất lực quay đầu nhìn Giang Châu.
"Không sao, lại mua thêm túi khác, dù sao ngày mai chúng ta mới phải rời đi."
Giang Châu cố nhịn cười rồi an ủi.
Thực ra.
Hai người đã mua rất nhiều đồ ăn và mấy loại bánh ngọt nho nhỏ ở thành phố Thượng Hải, chuẩn bị mang về nhà.
Không nghĩ tới việc sau khi bị bọn nhỏ vây quanh, lúc ra ngoài thì tất cả đã trống trơn.
Đang nói chuyện.
Thì lại thấy ở ngay đối diện có một cửa hàng bán mứt hoa quả.
Bên trong cái quầy kính ba tầng được bày ra từng loại mứt hoa quả, nhìn từ bên ngoài vào thấy loại nào loại ấy óng mượt như mật, cực kỳ mê người.
Có rất nhiều loại mứt trái cây ở đó.
Kim quất, dương mai, táo gai, mận khô, sơn trà v. v. v.
Chỉ là lúc này đang có một người đứng trước cửa.
Có vẻ như đang nói chuyện với chủ quầy hàng.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng với một chiếc áo ba lỗ bên trong.
Anh ta đi một đôi dép lê, ống quần được xắn lên cao, trên lưng cõng một cái vạc lớn, miệng vạc được đậy kín bằng một lớp nhựa rồi được buộc chặt lại bằng dây thừng.
Anh ta trông vẫn còn trẻ, làn da ngăm đen, mái tóc trông vừa bẩn vừa rối.
Giang Châu đến gần thì nghe thấy người thanh niên đang nói với giọng nghẹn ngào.
"Chủ quán à, ngài nhìn một chút xem. Mứt trái cây tôi mang đến đều là loại đỉnh cấp! Nó thực sự rất ngon! Tôi sẽ bán cho ông với giá rẻ!"
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung tuổi.
Lúc này, ông đang cầm trên tay một chiếc gậy nhỏ có buộc một sợi dây dài màu đỏ ở trên, vừa xua xua đuổi muỗi vừa bất lực khoát tay.
"Không phải là tôi không muốn mua! Nhưng mà loại mứt hoa quả của anh không có giấy phép mua bán của nhà nước, thế nên tôi không thể mua được! Nếu mà bị phát hiện ra, thì thể nào cũng phải vào tù! Đừng có hại tôi, được không? Tôi đưa cậu tiền, cậu đi mua đồ ăn đi, đừng làm chậm trễ việc của tôi nữa! "
Sau khi nói xong, chủ cửa hàng lập tức chào hỏi Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly.
"Hai vị đồng chí, mua chút gì không? Mứt hoa quả của chúng tôi ở đây đều là nhãn hiệu lớn, đều là của xí nghiệp mứt hoa quả Thượng Hải!"
Giang Châu cười cười nhìn Liễu Mộng Ly rồi nghiêng người hỏi: "Em nhìn chút xem muốn mua gì."
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Rồi bắt đầu chọn lựa mứt hoa quả.
Giang Châu quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy thiếu niên kia đang cúi đầu bối rối ngồi xổm ở cửa, trong đầu bất chợt hiện lên một đoạn lịch sử.
Năm 1982, một thanh niên tên Chu Triều Nhân đã buông bỏ cái rương "mạ non" vẫn luôn cầm trên tay xuống, bên trong đó chứa toàn bộ gia sản để cậu làm "thầy lang".
Năm 24 tuổi, vì mất đi kế sinh nhai thế nên hộ khẩu của anh lại trở thành nông dân.
Nhưng mà.
Trong đồng ruộng lại không có vàng.
Cố Diệp Phi
Anh ngồi xổm ở nhà nửa năm rồi phát hiện nhà nào cũng có một cái vạc lớn thường để muối dưa.
Trong đó đều là hoa quả hàng năm ăn không hết được tẩm ướp gia vị.
Ở vùng Triều Sán, hoa quả hàng năm đều ăn không hết, vứt đi thì lại thấy tiếc, thế nên tất cả đều được cho vào hũ ngâm làm mứt trái cây.
Nhưng cho dù vậy, hằng năm vẫn có rất nhiều mứt hoa quả ăn không hết, quả thực là quá thừa mứa.