CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 235: Anh sẽ giúp em xem bệnh, không tính tiền tiêm
Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:28:37
Lượt xem: 25
Đối với một doanh nhân mà nói, điều này còn khó chịu hơn là g.i.ế.c anh ta!
"Tên tiểu tử Tiểu Châu này!"
Dư Tự Thanh thở dài: "Đúng là sinh ra là để làm ăn!"
~~~
Bên trong cửa hàng bách hóa.
Sau khi Vu Tự Thanh trở về, nhà máy may Thanh Thanh lập tức đưa ra mức giá là 8 tệ.
Trần Đông Nhĩ lập tức vui vẻ.
Ông thấy rằng.
Cá đã mắc câu rồi!
Miễn là cả hai bên tiếp tục thua lỗ, thế thì ai thua lỗ đến táng gia bại sản trước thì sẽ thua!
"Bảy tệ năm hảo!"
Ông vung tay lên, nhìn nhân viên bán hàng, cười nói: "Các ngươi ở đây đề phòng, chỉ cần bọn họ tiếp tục giảm giá, chúng ta liền giảm theo!"
Cuối cùng giá giảm xuống tận 7 tệ 5 hào.
Kể từ đó không thay đổi nữa.
Hai nhà đang chơi trò chiến tranh giá cả, và đương nhiên bên thích nhất chính là khách hàng.
Một nhóm người lao vào cửa hàng của xưởng may số 3, cao hứng đi mua quần.
Mà bên này.
Vu Tự Thanh với mọi người mới tính toán xong.
Sắc mặt Giang Minh cuối cùng cũng dễ nhìn hơn một chút.
Anh mím môi, nhìn chằm chằm về bên đối diện một lát, một lúc sau mới nói: "Trong kho xưởng của chúng ta còn rất nhiều quần."
Nói xong câu này.
Biểu cảm thoải mái trên khuôn mặt của mấy người cũng giảm đi không ít.
Đúng là Trần Đông Nhĩ đang làm ăn thua lỗ.
Nhưng mà.
Quần ống loe trong kho của họ cũng đang ở trong tình trạng bán chậm.
Việc này làm sao để xử lý đây?
Thần sắc Vu Tự Thanh hơi cứng lại
Ông chợt nghĩ đến Giang Châu.
Đứa cháu trai lớn này.
Tựa hồ như ngay từ khi khởi động nhà máy đã tính được hết các bước, làm việc đâu vào đấy, dường như vẫn luôn nắm chắc thắng lợi.
Bao gồm cả cuộc chiến giá cả này.
Có lẽ.
Đứa cháu trai lớn này đã dự liệu tất cả từ trước rồi.
Vu Tự Thanh nhẹ nhàng thở ra rồi quay lại nở nụ cười với mọi người.
"Đừng lo."
Ông nói tiếp: "Chú tin rằng Giang Châu nhất định sẽ có cách!"
…………
Phòng khám sức khoẻ.
Bác sĩ liếc nhìn nhiệt kế rồi lấy một cái thìa gỗ nhỏ, ép lưỡi hai đứa nhỏ xuống để quan sát cuống họng.
Ông nói với Giang Châu: "Không có chuyện gì, trẻ con thích nằm lạnh, chỉ là sốt và cảm thôi. Hai ngày nữa là giảm sốt, để tôi tiêm cho một mũi thì không sao rồi."
Giang Châu thở phào nhẹ nhõm.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Viên Viên sốt cao nên phải tiêm.
Còn Đoàn Đoàn chỉ bị cảm và sổ mũi, kê một đơn thuốc rồi về uống thuốc đúng hẹn là được.
Viên Viên sốt 38,7 độ, có thể coi là sốt cao.
Cần phải tiêm một mũi.
Nghe thấy phải tiêm một mũi.
Viên Viên lập tức sợ hãi ôm lấy Giang Châu.
"Baba, Viên Viên, không tiêm, không..."
Tiểu bảo bối nước mắt rưng rưng.
Cố Diệp Phi
Nhìn về phía Giang Châu.
Ngay lập tức khiến trái tim hắn tan chảy.
"Không đau, Viên Viên ngoan, chỉ như kiến cắn thôi."
Giang Châu ôm Viên Viên ngồi trên ghế dài trong bệnh viện.
Ghế gỗ được sơn đỏ, ngồi khá là cấn mông.
Không bao lâu thì bác sĩ đã đi ra.
Thấy bác sĩ cầm kim tiêm trong tay, Viên Viên hét lên sợ hãi khi ông bước đến.
Liễu Mộng Ly thấy mà đau lòng.
Cô vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy cái đầu tròn nhỏ rồi lau nước mắt cho tiểu bảo bối.
"Viên Viên đừng khóc, không sao đâu. Mẹ ở đây, mẹ ở cùng Viên Viên."
Trẻ con mà khóc.
Người khó chịu nhất chính là cha mẹ.
Hơn nữa Viên Viên bây giờ lại ốm yếu, thân thể không được tốt. Khi bác sĩ đến gần, tiểu bảo bối cố hết sức mới trở người nằm trên đùi Giang Châu được, cơ thể nhỏ bé co quắp lại.
May mắn thay, bác sĩ tiêm thuốc cũng đủ nhanh.
Một lúc sau, đã tiêm xong..
Hai vợ chồng dỗ dành Viên Viên một hồi, cuối cùng thì tiểu bảo bối cũng nín khóc.
Liễu Mộng Ly đứng dậy và đi thanh toán.
Người nhận tiền là một phụ nữ trung tuổi, có lẽ là vợ của bác sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-235-anh-se-giup-em-xem-benh-khong-tinh-tien-tiem.html.]
Cô cầm lấy bàn tính, tính tính một hồi rồi nói: "Tổng cộng là 1 tệ 27 xu."
Cô nói.
Lại thò đầu nhìn thoáng qua bên ngoài.
"Sinh đôi, thật là may mắn!"
Liễu Mộng Ly mỉm cười, gật gật đầu, mở túi vải lấy ra một xấp tiền mặt, cẩn thận giao lại.
"Chị à, đếm lại một chút đi."
Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên nhìn Liễu Mộng Ly.
Bà nhận tiền, gật gật đầu nói: "Ở nhà cô quản tiền sao? Vừa nãy tôi nhìn thấy mọi người tiến vào, chồng của cô quả là người tốt! Còn biết đau lòng ôm con!"
"Con trai của chị hiện tại đã mười ba tuổi, đừng nói là ôm nó, chị còn chưa có nhìn nó lần nào cho nghiêm túc!"
"Vẫn là mạng em tốt! Cưới được một người đàn ông tốt! Còn được cầm cả túi tiền trong tay"
Phụ nữ trung niên rất thích nói mấy chuyện này.
Liễu Mộng Ly nghe mà đỏ hết mặt.
Cô cầm hóa đơn.
Sau đó lập tức cúi đầu, chào tạm biệt rồi vội vàng đi ra ngoài.
Giang Châu đang ôm Viên Viên, nắm tay Đoàn Đoàn.
Nhìn thấy Liễu Mộng Ly đi ra, hắn sửng sốt một chút, khóe môi cong lên: "Vợ à, sao vậy? Sao mặt vợ lại đỏ như vậy?"
"Không có gì."
Liễu Mộng Ly cúi đầu không dám nhìn hắn.
Cô đưa tay ra, nhận lấy Viên Viên, chợt cảm nhận được một hơi thở ấm áp phả ra bên tai.
Đó là Giang Châu.
Anh nghiêng người.
Ghé sát vào bên tai cô thì thầm trêu chọc: "Em cũng ốm à?
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
Không đợi cô lên tiếng.
Giọng Giang Châu lại vang lên.
"Buổi tối, đẻ anh khám bệnh giúp em, tiêm cũng không tính phí."
Liễu Mộng Ly: "...??!!"
Người này!
Cô quay đầu giận dỗi trừng mắt nhìn Giang Châu, khuôn mặt đỏ đến tận mang tai.
"Đi thôi!"
Liễu Mộng Ly dậm nhẹ chân, một sát na này, trong mắt cô có phong tình vạn chủng.
…………
Trở về từ phòng khám.
Viên Viên ngủ gục trên vai Giang Châu.
Hắn cẩn thận đặt đứa nhỏ lên giường, lại ôm Đoàn Đoàn lên, nói với tiểu bảo bối: "Đoàn Đoàn, con cùng em với mẹ ngủ ở nhà. Bố có việc phải đến nhà máy, lát nữa bố sẽ trở về. Được không?"
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Châu nghiêng người.
Hắn hôn nhẹ lên trán từng người một.
"Anh sẽ trở lại ngay."
Hắn nói với Liễu Mộng Ly.
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Nhìn về Giang Châu.
Lúc này ánh nắng trời chiều vừa chiếu đến sau lưng hắn, một vầng sáng mỏng lập tức hiện lên phía sau đầu Giang Châu.
Hắn nhìn Liễu Mộng Ly, lông mày chợt nhướn lên.
Trái tim Liễu Mộng Ly đột nhiên run lên.
Cô vô cớ nhớ những gì người chị trung niên kia đã nói với mình hôm nay.
Người đàn ông này.
Đối với cô.
Thực sự tốt.
"Giang Châu."
Cô đột nhiên gọi tên Giang Châu.
"Ừm?"
"Cẩn thận một chút."
Cô nhẹ nhàng nói, sau đó mím môi cười, nhìn chằm chằm vào hắn: "Em sẽ đợi anh trở về."
Nghe vậy, Giang Châu không kìm lòng được lại cúi người hôn cô.
"Được."
Sau khi nói xong, Giang Châu đứng dậy rời đi.
Đi thẳng đến nhà máy may Thanh Thanh.
Khoảng năm giờ.
Các nhân viên bán hàng trong cửa hàng bách hóa tan làm.
Vu Tự Thanh cùng Giang Minh và những người khác cúi đầu ủ rũ đi về..
Số lượng quần được bán ra trong ngày hôm nay chỉ tính trên đầu ngón tay.
Mọi người đều có tâm trạng tồi tệ.
Đi bộ vào sân của xưởng may.
Giang Châu khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn mọi người.
"Làm sao vậy? Sao lại ủ rũ như thế?"
Giang Châu lớn tiếng nói: "Đây mới là đợt đại chiến giá cả lần đầu tiên, sao lại uể oải như vậy?"
Vu Tự Thanh bất đắc dĩ nhún vai.
Ông bước tới, nhìn Giang Châu, cười khổ nói: "Cháu trai à, cuộc chiến giá cả này quả thực là lưỡng bại câu thương! Hôm nay chúng ta mới bán được ba cái quần! Quần tồn trong kho hàng ngày nào cũng chất thành đống, ai mà cười cho được chứ?"