CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 156: Vụ làm ăn vội vàng tới cửa
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:57:26
Lượt xem: 32
Lúc này tay của Trương Thanh cũng đang run.
"Đừng, đừng có gấp, ta nhìn kỹ hẵng nói!"
Ông nói.
Giơ đề thi trong tay lên, quan sát kỹ lưỡng.
Bất kể là đề hình*, hay là chất lượng của đề thi, vậy cũng cực kỳ cao siêu!
Ít nhất, mình không ra được loại đề thi này!
"Đề thi này, mua ở chỗ nào?"
Trương Thanh kềm chế kích động, hỏi.
Triệu đầu to thở hắt ra: "Ở tiệm văn phòng phẩm Thành Tài trước cổng trường học!"
Thấy Trương Thanh còn lưỡng lự.
Triệu đầu to nói: "Thầy à, em đưa thầy đi!"
Trương Thanh lập tức vui vẻ đồng ý!
"Được!"
Vì vậy, ngay khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, Trương Thanh bèn đi theo Triệu đầu to đi đến tiệm văn phòng phẩm Thành Tài.
Xa xa nhìn thấy một đám người vây ở nơi đó.
"Đề thi số học này! Cho tôi một bản! Không phải, cho hai bản!! Tôi cho bạn tôi một bản!"
"Ai nha, sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi, giáo viên đều bảo chúng ta tự tìm đề thi! Tớ đang lo đây!"
"Đúng đúng đúng, đây chính là đề thi của trường trung học phổ thông Nhiêu Thị! Nghe nói đáp án này chính là do học sinh giỏi nhất làm! Làm theo người ta, chắc chắn không sai! Chúng ta cũng có thể thi đậu đại học, hưởng chút mưa móc!"
~~~
Trương Thanh lập tức sửng sốt.
"Đều là mua đề thi?"
Triệu đầu to gật đầu, nói: "Đúng vậy! Sáng sớm hôm nay đã nhìn thấy một tấm biển treo trên cửa, nói là có bán đề thi số học, còn có đáp án đồng bộ, là do học sinh giỏi nhất trung học phổ thông Nhiêu Thị giải đáp đó!"
Trương Thanh cảm thấy trái tim như đập chậm lại.
Lập tức hô lớn: "Tránh ra tránh ra! Tôi cũng mua một bản!"
Dứt lời bèn chen vào đám người, cũng mua một bản.
100 đề thi, chỉ trong thời gian một buổi sáng đã tranh mua hết sạch.
Đề thi và đáp án được in ở mặt trước và mặt sau.
Một bản giá 5 hào.
Giang Thành Tài đứng đơ như cây cơ, nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Cái… cái này, buổi sáng mới đem ra, buổi trưa còn chưa kịp ăn cơm, đã bán hết rồi?!
Dễ bán như vậy?!
Lúc đám đông tản đi hết, Giang Châu đang kiểm kê doanh số bán hàng.
Kết quả là thấy Trương Thanh ngồi trên bậc thang trước cửa, cầm trong tay một cây viết, đang chăm chú tính toán dựa theo đáp án đề thi.
Hắn sửng sốt.
Còn tưởng rằng là học sinh của trường trung học phổ thông Khánh An.
"Vị bạn học này, đề thi đã..."
Nói được nửa câu.
Trương Thanh bỗng mang đầu.
Giang Châu lập tức ngừng câu nói.
Hắn biết người giáo viên này.
Cố Diệp Phi
Đời trước lúc bán quần áo ở trường trung học trường trung học Khánh An, từng nhìn thấy mấy lần.
"Ngài là giáo viên của trường trung học phổ thông Khánh An?"
Giang Châu lộ ra khuôn mặt tươi cười, hỏi.
Trương Thanh vội đứng lên, vỗ vỗ mông, vẻ mặt kích động đi tới, nắm chặc tay của Giang Châu.
"Đúng đúng đúng! Tôi tên Trương Thanh, là giáo viên của trường trung học phổ thông Khánh An!"
Trương Thanh nói, giơ lên đề thi trong tay.
Ông vừa mua được đề thi, rồi kêu Triệu đầu to trở về trường.
Buổi sáng ông không có lớp.
Bèn dứt khoát mua một cây bút máy, ngồi ở trước cửa làm đề thi.
Kết quả, càng viết càng đáng sợ!
Đề thi này, chắc chắn không phải một giáo viên ra!
Vậy khẳng định là do các giáo sư tinh anh của các trường, mới có thể soạn ra một đề thi hay như vậy đề!
Ông ngồi ở chỗ này, tính toán rất lâu, mới vỡ lẽ học vấn của mình còn thua một học sinh!
Nhiều câu hỏi điền vào chỗ trống, ông đều làm sai!
"Xin hỏi, đây là đề thi mua từ trung học phổ thông Nhiêu Thị về sao?"
Trương Thanh chỉ chỉ đề thi, thận trọng thả bút máy vào trong túi hỏi.
Giang Châu cười gật đầu.
"Đúng, là đề thi do học sinh xuất sắc nhất của Trung học phổ thông Nhiêu Thị làm, vậy mà ngài cũng nhìn ra được."
Trương Thanh gật đầu.
Ông trầm ngâm chốc lát, nói: "Đề thi này, cậu có bao nhiêu? Có đầy đủ các bộ môn hay không?"
"Bao gồm toàn bộ lớp mười hai."
Giang Châu nói: "Mỗi môn đều có."
"Thực sao?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-156-vu-lam-an-voi-vang-toi-cua.html.]
Trương Thanh kích động: "Đề thi này của cậu, chắc chắn trợ giúp rất lớn đối với học sinh lớp mười hai!"
"Như vậy đi, tôi trở về, xin phép thầy chủ nhiệm cùng hiệu trưởng, nhất định phải đề thi mua trong tay cậu! Đến lúc đó, đề thi của cậu vừa ra, có thể chừa lại cho trường trung học phổ thông Khánh An Huyện chúng ta một số bản trước hay không?"
Giang Châu sửng sốt.
Đây tính là gì?
Vụ làm ăn chạy tới cửa?!
Hắn rất vui vẻ.
Gật đầu nói: "Không thành vấn đề! Ngài muốn bao nhiêu, nói trước với em một tiếng là được!"
Giang Châu cười vang nói.
Trên thực tế, buôn bán từ sáng tới trưa, Giang Châu phát hiện 100 bản đề thi cũng không đủ.
Số lượng học sinh lớp mười hai khoảng một trăm người.
Giang Châu lại đánh giá thấp, một số người tuổi tác lớn, đều đang ở nhà ôn tập chuẩn bị thi vào đại học.
Hai người giao hẹn xong.
Trương Thanh cực kỳ kích động nói: "Thôi được, cái này liền nói rõ rồi, ta buổi chiều phải đi đánh báo cáo!"
Giang Châu gật đầu, đi tiễn Trương Thanh.
Giang Thành Tài ở bên cạnh không thể kềm chế được nữa rồi.
Gã đi tới, nhìn chằm chằm Giang Châu, vẻ mặt kinh nghi mở miệng nói: "Đây chính là giáo viên của trung học phổ thông Khánh An đó! Ông ấy cũng tới hỏi mua đề thi của em sao?"
Giang Châu cười gật đầu.
Lúc này hắn đã tính toán xong.
100 bản đề thi, 5 hào một bản, tổng cộng vào túi 50 tệ.
Hơn nữa, dựa theo tình huống hiện nay, lần sau hắn có thể in thêm đến 150 bản.
"Bán chạy quá đi?!"
Giang Thành Tài vẻ mặt khiếp sợ: "Hơn nữa so với bút máy, kiếm tiền còn nhiều hơn!"
Giang Châu cười cười, không nói chuyện, tiện tay từ trong số tiền 50 tệ, rút ra một tờ 5 tệ đưa cho Giang Thành Tài.
"Anh Thành Tài, chúng ta đều là người một nhà, không thể để cho anh chịu thiệt."
Giang Châu cười nói.
Giang Thành Tài sửng sốt.
Nhìn chằm chằm số tiền này, cực kỳ kinh ngạc.
"Cho, cho anh?"
Thấy Giang Châu gật đầu.
Gã vô cùng kích động, nhận lấy, lại vui mừng nhét vào túi tiền.
"Anh, tiệm văn phòng phẩm này, chắc rất dễ kiếm tiền nha!?"
Giang Châu cười hỏi.
Giang Thành Tài đang vui, lập tức đáp ngay: "Không phải vậy sao! Một năm có thể kiếm cả nghìn tệ đấy! Đáng tiếc, ở trong tay của anh..."
Nói được nửa câu, gã lập tức thấy kỳ kỳ, vội nuốt nửa câu sao vào trong bụng.
Giang Thành Tài đỏ bừng mặt.
Chột dạ liếc mắt nhìn Giang Châu, nói: "Em hỏi chuyện này làm gì?"
Giang Châu cũng không khịa gã làm chi.
"Không có gì, em chỉ tò mò thôi."
Giang Châu cười tủm tỉm nhìn gã: "Trước đây sang lại tiệm này, chắc phải mất mấy trăm tệ!?"
Thật ra Giang Châu đã hỏi rồi.
Các cửa tiệm mặt tiền ở gần trường trung học phổ thông Khánh An, đều là tài sản thuộc nhà nước.
Muốn mở tiệm, đầu tiên là phải kiếm quan hệ, mới đả thông được.
Nếu không người ta dựa vào cái gì cho cậu thuê?
Một cái nữa, chính là tiền thuê.
Nơi này là đất vàng.
Tiền thuê một năm chắc chắn không dưới 400 tệ.
Giang Thành Tài gã...
Không phải.
Nói đúng ra, Giang Minh Phàm y.
Lúc ấy còn là một học sinh lớp mười hai mới vừa tốt nghiệp.
Từ đâu ra nhiều tiền như vậy?
Đây cũng là chuyện mà Giang Châu luôn nghi ngờ.
Cũng may Giang Thành Tài không có lòng đề phòng quá nặng.
Nghe Giang Châu hỏi như vậy, Giang Thành Tài tuy sợ nói lỡ lời, nhưng thấy hắn kiên trì, gã suy nghĩ một lát mới trả lời.
"Tiệm này là trước đây một giáo viên của Minh Phàm nhượng lại cho em ấy, em ấy nói mình không biết làm ăn, bèn nhượng lại cho anh..."
Giang Châu cười khẩy đầy âm hiểm.
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật!"
"Tiền thuê một tháng là bao nhiêu?"
"..."
"Lão sư nào nhượng? Tên gọi là gì?"
"..."
Giang Thành Tài đuối luôn.
*đề hình: câu hỏi đúng sai, câu hỏi điền từ vào chỗ trống, câu hỏi chứng minh, câu hỏi tính toán và câu hỏi đố vui đều là đề hình