CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 114: Em đẹp hơn những người nổi tiếng đó
Cập nhật lúc: 2024-11-04 20:33:34
Lượt xem: 33
"Ai nha! Chỗ tôi có áo sơmi đây!"
Trương Mỹ Vân lập tức nói.
Nói xong, cô liền quay lại hô lên: "Đem cái áo sơmi hôm qua chị mới may ra đây! Cái màu trắng đấy!"
Chỉ một lát sau.
Trong phòng liền có tiếng bước chân.
Là một nữ học việc nhỏ tuổi.
"Chị Mỹ Vân, có phải cái này không?"
Cô rụt rè đưa chiếc áo trong tay cho Trương Mỹ Vân rồi hỏi.
Trương Mỹ Vân nhận lấy, liếc thoáng qua rồi cười nói: "Ừm, đúng rồi, em đi làm tiếp đi."
Vừa nói cô vừa đưa chiếc áo trong tay cho Liễu Mộng Ly.
"Đây là vải tơ tằm, chất liệu thời trang nhất hiện giờ!"
Trương Mỹ Vân cười nói: "Sờ thử xem! Vừa mát lại vừa sát da, rất thoải mái!"
Vải tơ tằm.
Đó là một chất liệu quần áo trở nên phổ biến vào những năm 1980.
Nó còn có cái tên khác là voan.
Chất liệu vải mềm mại với làn da và thoát hơi tốt.
Đầu những năm 1980, việc may áo sơ mi nữ rất thịnh hành.
"Cô mặc vào đi, cái áo này này chắc chắn là phù hợp nhất với chiếc váy hoa!"
Cố Diệp Phi
Trương Mỹ Vân nhìn Liễu Mộng Ly đầy mong đợi.
Liễu Mộng Ly lập tức lắc đầu, nhíu mày nói: "Chị Mỹ Vân, đây hẳn là quần áo chị may cho khách hàng, em không thể nhận được! Chất liệu này chắc rất đắt, tốn nhiều tiền!"
Trương Mỹ Vân cười nói: "Cái này không phải làm cho khách hàng, cái này là chị tự mình làm!"
Cô giải thích: "Đây là một chất liệu mới. Chị phải thử với nó trước để biết liệu chất liệu này có hợp với quần áo hay không và kiểu dáng nào là phù hợp nhất".
"Chị so với em mập hơn một chút, nhưng chiều cao cũng không chênh lệch bao nhiêu. Em nhất định có thể mặc bộ váy này! Chị vừa mới may xong chưa có mặc, em đừng có ghét bỏ."
Liễu Mộng Ly lập tức lắc đầu.
"Em không ghét bỏ, chỉ là..."
"Ai nha! Em mặc đi! Chị sẽ không nói dối em đâu. Nếu mặc đẹp, có người hỏi thì bảo là kiểu do chị làm! Chị cũng không cho không em, em ngại gì?!"
Trương Mỹ Vân vừa nói vừa lấy chiếc váy xuống.
Cô trực tiếp dúi chiếc váy này vào tay Liễu Mộng Ly.
"Nhanh thay quần áo đi!"
Trương Mỹ Vân nói.
Liễu Mộng Ly vô thức liếc nhìn Giang Châu.
Thấy Giang Châu cũng gật đầu với mình.
"Vậy thì được rồi."
Sau đó Liễu Mộng Ly mới cầm lấy quần áo và váy rồi vào trong để thay quần áo.
Đoàn Đoàn Viên Viên tò mò nhìn vào tiệm may.
Trương Mỹ Vân ngồi xổm xuống, nắm tay hai tiểu bảo bối nhẹ giọng nói: "Lớn lên trông thật giống như thủy tinh linh."
Hai tiểu bảo bối cũng cười híp mắt, kêu lên một tiếng "Cô cô".
Một lúc sau.
Bên trong phòng truyền lên tiếng bước chân.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Khi nhìn qua, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Một chiếc áo sơ mi bằng voan trắng, đơn giản mà sạch sẽ.
Phủ xuống tôn lên bờ vai gầy mảnh mai xinh đẹp.
Mái tóc đen được búi cao sau đầu một cách tự nhiên.
Một chút tóc mai xõa ra hai bên.
Nhỏ nhắn nhu thuận.
Khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo tuyệt mỹ.
Ngũ quan ôn nhu xinh đẹp, rung động lòng người.
Chiếc áo sơ mi bằng voan giúp cô trở nên xinh đẹp một cách ưu nhã.
Phần thân dưới mặc một chiếc váy hoa, màu be và màu vàng đan xen, trên váy có những bông nhỏ đang nở rộ.
Thêm một chút dễ thương.
Lúc Liễu Mộng Ly xuất hiện, hầu như mọi người không thể nhìn đi chỗ khác.
Giang Châu nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt hơi mơ màng.
Hắn biết rằng Liễu Mộng Ly rất đẹp.
Nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại có thể xinh đẹp như vậy.
Lúc này Liễu Mộng Ly đang rất lo lắng.
Chân tay có chút luống cuống.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Mình đi ra mà không ai nói bất cứ điều gì, rút cuộc là tốt hay xấu?
Cô cắn răng, mím môi bước ra khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-114-em-dep-hon-nhung-nguoi-noi-tieng-do.html.]
"Giang Châu!"
Liễu Mộng Ly lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Giang Châu, nhẹ giọng nói: "Sao lại không nói gì? Phối thế này có được hay không?"
Lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần.
Hai mắt Giang Châu bốc lửa, rơi vào trên người nàng, gật gật đầu.
"Ừm, rất đẹp."
Hắn nói xong còn nói thêm: "Quần áo đã đẹp, người còn đẹp hơn."
Hai tai của Liễu Mộng Ly lập tức đỏ bừng.
Đoàn Đoàn Viên Viên cực kỳ vui vẻ.
Tụi nhỏ bụm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, lắc lư thân thể nhỏ bé của mình, nhìn chằm chằm vào Liễu Mộng Ly với đôi mắt to đen láy.
"Ma ma, thật đẹp! Thật đẹp!"
"Viên Viên, đẹp đẹp nhất!"
Trương Mỹ Vân nhìn Liễu Mộng Ly đầy cảm khái.
"Muội muội à, dáng người với khuôn mặt của em thực sự còn đẹp hơn cả ngôi sao trên TV đấy!"
Đôi mắt cô sáng lên, nói: "Đúng, đúng, ai nhỉ? Đặng Lệ Quân đúng không nhỉ? Cô ấy cũng không đẹp bằng em!"
(Đặng Lệ Quân là một ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên và nhà từ thiện người Đài Loan. Được mệnh danh là "Nữ hoàng nhạc pop vĩnh cửu của châu Á", cô trở thành biểu tượng văn hóa vì những đóng góp của cô cho Mandopop, với việc khai sinh ra câu: "Ở đâu có người Trung Quốc, ở đó có âm nhạc của Đặng Lệ Quân")
Mặt Liễu Mộng Ly càng đỏ hơn.
Cô quay đầu lại, liếc nhìn Giang Châu.
Vừa xấu hổ vừa hồi hộp.
Giang Châu không khỏi nở một nụ cười.
Hắn biết.
Vợ của hắn đang xấu hổ.
Da mặt của cô ấy mỏng, nếu tiếp tục khen thế này, ước chừng sẽ mất tự nhiên cả ngày.
"Khụ, khụ."
Giang Châu che miệng, khẽ ho hai tiếng.
Sau đó hắn bước đến gần rồi nói với Trương Mỹ Vân: "Giúp tôi làm sổ sách cho loại váy này. Hai ngày nữa tôi sẽ đến đây làm quần áo, chúng ta sẽ thanh toán hóa đơn với nhau vào lúc đó."
Giang Châu đã hạ quyết tâm.
Sau khi bán hết lô quần áo này, anh sẽ may một bộ quần áo cho cả nhà.
Mùa hè sắp đến rồi.
Phải may quần áo mới.
Đương nhiên có thể mua vải về tự may, nhưng Giang Châu không muốn Liễu Mộng Ly quá mệt mỏi.
"Được rồi, được rồi! Tranh thủ thời gian đi đi! Lúc này mấy nữ giáo viên của trường trung học số 1 của huyện có lẽ cũng đi làm rồi!"
Trương Mỹ Vân nói nhanh.
Giang Châu, Liễu Mộng Ly nói lời tạm biệt với Trương Mỹ Vân, sau đó mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên lên xe lừa, đi về phía trường trung học của huyện.
……………………
Toàn bộ quận Thanh An, chỉ có một trường trung học.
Với việc khôi phục chế độ thi tuyển sinh đại học trong những năm gần đây.
Số lượng người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học đang tăng nhanh trong hàng năm.
Với sự nổi lên của khẩu hiệu "Tri thức là sức mạnh", càng ngày càng nhiều người nhận thức được tầm quan trọng của giáo dục.
Vị thế của giáo viên cũng ngày một nâng cao qua từng năm.
Hơn tám giờ.
Giờ là giờ cao điểm.
Đi đến trường học vẫn tương đối tự do.
Một ngày có bảy tiết học, buổi sáng và buổi tối đều là tự học.
Vào những mùa làm nông bận rộn, thậm chí có những học trốn học về quê thu hoạch lúa, ngô.
Với tư cách là trường trung học duy nhất của quận.
Giáo viên đều được bố trí ký túc xá.
Nếu đã kết hôn, sẽ được bố trí một phòng gia đình.
Cùng nằm trước mặt đường cái đối diện với trường học.
Khu nhà này được gọi là Chung cư Giáo viên.
Giang Châu đánh xe lừa đến trước tòa nhà của Chung cư Giáo viên.
Ngay ở trước cửa ra vào có một sân chơi lớn, đi bộ qua con đường rợp bóng cây cạnh sân chơi mới đến trường trung học của quận.
Nói cách khác, con đường này là con đường duy nhất để giáo viên đi làm và về lúc tan làm.
Giang Châu tìm một cái cây và buộc con lừa lại.
Đoàn Đoàn Viên Viên ngồi xổm trên xe lừa, có chút hồi hộp với môi trường xa lạ.
Hai đôi mắt to quay vòng, nhìn tới nhìn lui.
Thậm chí Đoàn Đoàn Viên Viên còn rụt rè nhích người từng chút một, vươn cánh tay nhỏ bé mũm mĩm của mình ra, nắm lấy vạt áo của Liễu Mộng Ly.
"Ma ma, Viên Viên, sợ sợ"
Giọng của hai tiểu bảo bối lí nhí, run rẩy.
Liễu Mộng Ly cúi đầu, vươn tay xoa đầu hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Không sao, mẹ đây, ngoan nào, Viên Viên đừng sợ."
Sự an ủi của Liễu Mộng Ly nhanh chóng giúp hai tiểu bảo bối bình tĩnh hơn.