CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG HỐI HẬN - Chương 105: Những gì người khác có, em cũng nên có
Cập nhật lúc: 2024-11-04 14:13:47
Lượt xem: 37
"Được rồi, cảm ơn chị Mỹ Vân."
Giang Châu vươn tay cầm lấy tiền.
Trương Mỹ Vân nhìn anh, sốt ruột hỏi: "Còn chiếc váy hoa kia, anh đã may chưa? Buổi chiều có thể mang qua treo để bán được không?"
"Sớm nhất là ngày mai."
Giang Châu nói: "Sáng mai tôi sẽ đến, cố gắng càng sớm càng tốt."
Trương Mỹ Vân chỉ có thể tiếc nuối gật đầu.
"Cái này… kiểu váy hoa này vừa hợp thời lại vừa dễ bán. Chủ yếu là không cần tùy chỉnh theo dáng người, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian!"
Giang Châu mỉm cười, gật đầu và trò chuyện với Trương Mỹ Vân một lúc rồi mới quay người rời đi.
Hắn đã lãng phí rất nhiều thời gian vào sáng nay.
Anh cả Giang Minh đang đợi hắn ở ngã ba đường.
Giang Châu bắt đầu tăng tốc.
Khoảng nửa giờ sau, hắn nhìn thấy Giang Minh đang ngồi ở dưới gốc cây nhãn.
Bây giờ đã hơn mười một giờ.
Mặt trời đang tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.
Giang Minh đang tránh nắng.
"Anh cả!"
Giang Chu hét lên từ xa.
Giang Minh nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn Giang Châu, sau đó phủi m.ô.n.g đứng lên.
Trông thấy hai tay Giang Châu trống trơn, anh khựng lại, do dự không biết nói gì.
Môi anh mấp máy, nhưng cuối cùng cũng nuốt mấy lời định nói xuống.
"Đi nào."
Anh mở miệng.
Giang Minh nói xong liền nhảy lên xe, ngẩn người không nói gì.
Giang Châu có chút sửng sốt.
Thực ra.
Lúc Giang Châu nhìn thấy Giang Minh, liền nhớ ra.
Hôm nay là sinh nhật của Tề Ái Phân!
Hôm qua vào tầm này, Giang Minh đã mua thịt để làm mì trường thọ cho Tề Ái Phân.
Kết quả lại bị Giang Châu ăn hết, hắn đã nói rằng hôm nay sẽ mua nhiều thứ hơn.
Giờ thì tốt rồi.
Giang Châu trắng tay trở về.
Giang Minh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể ôm trong lòng.
Chiều đi thu lươn rồi bán bã bánh dầu, anh định lang thang qua mấy thôn xem có ai g.i.ế.c lợn không, để kiếm được ít thịt lợn.
"Anh cả."
Giang Châu nhảy hai ba bước là đã lên được xe.
Xe lừa bị sức nặng ép xuống một chút.
Giang Minh lập tức ổn định sợi dây thừng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay em có chút bận nên quên mua thịt."
Giang Châu cười nói: "Nhưng đừng lo, buổi chiều em có việc phải ra ngoài, lúc ấy mua thịt về làm mì cho mẹ cũng không muộn, được không?"
Giang Minh sửng sốt.
Anh có một cảm giác không nói lên lời.
Mối quan hệ giữa hai anh em cuối cùng cũng dịu xuống.
Giang Minh nghĩ một chút rồi trầm giọng nói thêm: "Anh cũng không vội, buổi chiều anh định đi các thôn khác xem. Nếu có người g.i.ế.c heo, anh sẽ mua một ít. Nếu không, nấu mì cùng với hai quả trứng cũng tạm được"
Giang Châu lập tức vui vẻ.
"Buổi chiều em sẽ ra ngoài!"
Hai anh em chạy vội về nhà, vừa đi vừa trò chuyện.
Hơn mười hai giờ, cả hai đã về đến nhà.
Mấy người bán lươn lần lượt cũng đến đây.
Liễu Mộng Ly giúp anh cả tính toán một hồi, sau khi dọn dẹp xong thì chị dâu Diêu Quyên cũng đã chuẩn bị bữa ăn xong.
Cả nhà cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Sau khi ăn xong.
Hai tiểu bảo bối quấn quýt quanh Giang Châu đòi anh chơi với chúng.
Liễu Mộng Ly đứng ở một bên, quan sát một lúc rồi dừng lại, nhưng vẫn không kìm lòng được, bước lên hỏi: "Chiếc váy hoa thì sao? Anh bán được chiếc váy hoa đó rồi à?"
Giang Châu bế Đoàn Đoàn đặt lên đùi trêu trêu chọc chọc, lúc này Cầu Cầu cũng nhao nhao muốn nhảy lên.
Nghe được Liễu Mộng Ly hỏi..
Hắn nhìn cô cười nói: "Ừ, rất dễ bán. Nhà may nói sáng nay đã bán được rồi, nhiều người hỏi lắm, mai này chúng ta có thể may quần áo bán luôn được".
Trở về từ trùng sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-khong-giu-mat-dung-hoi-han/chuong-105-nhung-gi-nguoi-khac-co-em-cung-nen-co.html.]
Khi bắt tay vào kinh doanh, Giang Châu cũng đang mò mẫm từng bước.
Từ quần áo may đo đến quần áo thành phẩm.
Phương thức bán hàng này sẽ xảy ra trong vài năm tới, Giang Châu chỉ đi trước vài năm.
Cố Diệp Phi
Hiệu quả rõ ràng là rất tốt.
Trái tim treo trên cổ của Liễu Mộng Ly cuối cùng cũng hạ xuống.
Cô mím môi nở một nụ cười nhẹ, cả người thoáng chốc trở lên vô cùng quyến rũ, xinh đẹp.
"Vậy là tốt rồi. Buổi chiều tui sẽ đến nhà dì Trương để may đo. Chắc tui có thể..."
"Đừng đi."
Liễu Mộng Ly chưa kịp nói hết lời thì Giang Châu đã ngắt lời cô.
"Tại sao?"
Liễu Mộng Ly sửng sốt hỏi lại.
Nếu quần áo khó bán, Giang Châu sẽ không để mình đến nhà dì Trương, đó là điều hiển nhiên.
Nhưng bây giờ nhiều người đang hỏi mua nó, rõ ràng rằng chiếc váy hoa này rất phổ biến ở trong quận.
Sao Giang Châu lại ngăn cản cô chứ?
"Không cần nữa."
Giang Châu ôm lấy Đoàn Đoàn Viên Viên đang dựa vào mình.
Anh đứng dậy, đưa tay ra, lấy từ trong túi ra xấp phiếu công nghiệp và phiếu máy may.
"Chiều nay chúng ta sẽ lên huyện."
Giang Châu cười nói: "Hôm nay là sinh nhật mẹ, chúng ta mua một ít thịt, mua thêm cả cái máy khâu này về nữa."
Liễu Mộng Ly choáng váng.
Tập phiếu trên tay hắn được xếp ngay ngắn vào nhau.
Khi nó hạ xuống lòng bàn tay cô, cô có cảm giác nóng hổi như bị bỏng.
Cô không dám tin tưởng.
Cúi đầu tỉ mỉ xem kỹ.
Sau khi xác nhận rằng đó chính là phiếu mua hàng và trên cùng là phiếu mua máy may, cuối cùng cô mới kịp phản ứng.
Giang Châu đây là...
Tìm mua một cái máy may?
"Anh, anh lấy mấy cái phiếu này ở đâu vậy?"
Liễu Mộng Ly nhìn chằm chằm vào Giang Châu, và cẩn thận đếm từng phiếu một.
Một phiếu cung cấp máy may.
Mười phiếu còn lại là phiếu công nghiệp.
Vừa đủ tiền để mua một chiếc máy may từ cửa hàng bách hóa.
"Anh nhờ người mua nó thông qua một mối quan hệ."
Giang Châu cười nói.
Hắn nghiêm túc kể một lượt về mọi việc xảy ra cho cô nghe.
"Ở thời đại này, trái phiếu công nghiệp được giao dịch tư nhân đã trở nên phổ biến, nên em không cần phải lo lắng về điều đó."
Hắn cho rằng Liễu Mộng Ly đang lo lắng về nguồn gốc của những phiếu công nghiệp và phiếu mua máy may.
Tuy nhiên, vừa nói dứt lời Liễu Mộng Ly đã cau mày khổ sở nói: "Đắt quá, mấy cái phiếu này có giá 20 tệ, để tiền mà mua thì được nhiều thứ lắm."
Giang Châu nghe vậy thì liền vui vẻ.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm vé máy may của cô.
Sau đó dùng hai tay ôm thật c.h.ặ.t t.a.y cô lại.
"Tiền có thể kiếm được nhiều hơn.
Nhưng em không thể thiếu chiếc máy may được. Nếu người khác có, em cũng phải có. Chúng ta không thể thiếu bất cứ thứ gì".
Giọng điệu của Giang Châu nhẹ nhàng mà nghiêm túc.
Đôi mắt hắn như đang tỏa ra một luồn sáng nhỏ.
Mặt Liễu Mộng Ly đột nhiên nóng lên.
Cô cúi đầu, mím môi, vội vàng tránh khỏi ánh mắt của hắn.
"Sao, sao tự nhiên anh lại nói thế?"
Cô khẽ càu nhàu.
Cô chỉ cảm thấy chỗ hai tay họ nắm vào nhau nóng hổi khủng khiếp.
………………
Buổi chiều, Tề Ái Phân lại vác cuốc xuống ruộng.
Giang Minh lái xe lừa, một mình đi ra ngoài thu mua lươn và bán bã bánh dầu.
Giang Châu cũng chào tạm biệt Giang Phúc Quốc rồi dắt xe lừa đi ra ngoài, hắn bế Đoàn Đoàn Viên Viên lên xe lừa, lần này Liễu Mộng Ly cũng không có từ chối, cũng ngồi lên xe lừa theo.
"Ngồi chắc! Chúng ta lên huyện!"
Giang Chu cười một cáu rồi quay đầu lại hô lên.
Hai tiểu bảo bối lập tức ưỡn thẳng bộ n.g.ự.c nhỏ của mình.
"Được được, Đoàn Đoàn, ngồi cẩn thận, Đoàn Đoàn không sợ"
"Viên Viên ngoan! Viên Viên nghe lời! Viên Viên thích, thích đi lên huyện chơi"