“Ừ, sẽ nữa, chỉ thôi.” Bùi Từ từ phía lưng móc một cây kem que và vẫy vẫy mặt cô: “Vừa nãy thấy em ở quán lẩu cay nóng đến mức đổ mồ hôi, mua cho em một cây kem để giải nhiệt.”
Mấy ngày nay trời cuối thu nhưng nắng vẫn gắt. Phương Tri Ý cảm thấy một cây kem đúng là một món quà tuyệt vời.
Từ quán lẩu cay về nhà cũng xa lắm. Phương Tri Ý còn ăn xong cây kem thì đến nơi. đến cổng khu, Bùi Từ ngăn cô : “Em ăn hết cây kem hãy về. Nếu , tiểu Điềm Điềm thấy bây giờ.”
Mấy ngày nay tiểu Điềm Điềm cảm, nên thể ăn đồ lạnh. cô bé thèm, hôm qua đòi ăn. Bùi Từ vất vả dỗ dành lắm mới chịu.
Vừa xong, Phương Tri Ý bĩu môi chỉ về phía chồng. Anh theo, thì cô con gái nhỏ của đang cách đó năm bước, chống nạnh, hậm hực bố lén lút ăn gì đó lưng .
Bùi Từ: Ừm… Cô gái nhỏ vẻ tức giận.
Không dễ dỗ !
Tiểu Điềm Điềm đang trong giai đoạn trưởng thành nên còn mít ướt như , nhưng mỗi khi bé con dỗi thì cũng cách dỗ dành riêng. Tiểu công chúa đợi bố lên tiếng, vòng tay ngực, hất mặt xoay , dậm chân cộc cộc thẳng về nhà.
Ngụ ý: Ta đây vô cùng tức giận !
Trong nhà một "tiểu hoàng hậu", thêm một "tiểu công chúa", đều là thể chọc nổi. Bùi Từ vội vàng đuổi theo để dỗ dành bảo bối khuê nữ.
"Tiểu Điềm Điềm ơi?"
Bé con thèm đáp lời, cứ thế chạy một mạch về nhà, ôm chầm lấy chân bà nội.
Tống Trinh từ bếp , thấy tiểu cô nương năng gì, cái miệng nhỏ chu , đôi mắt long lanh chớp chớp, thấy tủi lắm . Bà thấy con trai lững thững với vẻ mặt bất lực, đứa cháu cưng, bà vội vàng xổm xuống hỏi han: "Tiểu Điềm Điềm của bà thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/520.html.]
Tiểu Điềm Điềm gì, chỉ giơ tay bé xíu chỉ về phía bố , úp mặt lòng bà nội.
Tống Trinh thấy thế liền lập tức che chở tiểu Điềm Điềm: "Bố hư bắt nạt tiểu Điềm Điềm của chúng ? Bà nội sẽ tiểu Điềm Điềm giáo huấn bố một trận."
“Bố cho ăn kem, còn bắt ăn nhanh lên, cho con ăn.”
Tiểu Điềm Điềm đến đây thì cái miệng nhỏ xíu mím , mắt long lanh ngấn nước, vẻ uất ức sắp đến nơi. Bé con còn quá nhỏ, nào chuyện đang bệnh thì ăn đồ lạnh. Trong đầu bé chỉ hiểu một điều: bố mua kem cho , nhưng chẳng cho bé ăn. Thế là bé thấy bỏ rơi, trong lòng buồn rười rượi — rõ ràng bé thương bố nhất, mà bố chẳng thương bé chút nào.
Tống Trinh cháu mà sững , trong lòng buồn xót xa. Bà con bé bệnh thì thể ăn kem, nhưng dáng vẻ đáng thương thấy xót tận tim gan. Bà sang lườm con trai một cái, trách thầm: rõ con gái ăn mà còn để nó thấy, chẳng khác nào cố tình con bé đau lòng.
trách móc cũng chẳng ích gì, quan trọng nhất vẫn là dỗ dành bảo bối nhỏ. Tống Trinh liền cúi xuống, ôm Tiểu Điềm Điềm lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng bé. Bà giỏi dỗ trẻ con, hết cho tiểu công chúa yên lòng, để bé thấy rằng ít nhất vẫn còn bà nội luôn ở bên cạnh, nếu con bé sẽ nghĩ cả nhà đều thương .
Chờ đến khi tiếng thút thít nhỏ dần, đôi vai con bé cũng mềm , Tống Trinh mới dịu dàng giải thích: “Điềm Điềm ngoan, bố thương con . Bởi vì con đang bệnh, ăn kem sẽ uống thuốc đắng, mà thuốc đắng thì khó uống lắm. Bố sợ con khổ, nên mới cho con ăn đấy.”
Nghe bà nội , Tiểu Điềm Điềm nhớ đến lời bố dặn khi bé đòi kem. Dường như bé con mơ hồ hiểu phần nào: thì bố cũng thương , chỉ là cách thương … khó chịu thôi. tiểu công chúa vẫn còn giận dỗi, vẫn còn ấm ức quá nên chịu bỏ qua ngay.
Nga
Khi bố bước nhà, Tiểu Điềm Điềm cố tình lưng , lặng lẽ đến cái ghế nhỏ trong góc. Bé thụp xuống, úp mặt tường, thèm liếc ai nữa, dáng vẻ như tuyên bố: “Con thèm để ý đến bố !”
Từ phía , bé con cuộn thành một cục tròn vo, trông chẳng khác nào một cái bánh bao nhỏ, chỉ cần chọc nhẹ một cái là thể lăn mất. Cảnh tượng khiến lớn buồn , thấy thương yêu vô hạn.
Tuy Phương Tri Ý một "vô lương tâm", nhưng cái dáng mũm mĩm, cái miệng nhỏ chu lên đáng thương của con gái, cô nhịn bật .
Bùi Từ thì ngược , cứ như đang đối mặt với một trận chiến cam go. Anh vội đặt đồ trong tay xuống, nghiêm túc dỗ dành cô công chúa nhỏ. Phương Tri Ý khi rửa tay xong cũng lập tức nhập hội, hai vợ chồng cùng dồn sức “công phá thành trì” của bảo bối.