Trương Võ Sơn vẫn rõ mối quan hệ giữa hai , chỉ thấy kỹ sư Chu đối xử với kỹ sư Phương đặc biệt , trong lòng khỏi chút lấn cấn. Ánh mắt ông rơi hai trẻ tuổi mặt.
Kỹ sư Phương rõ ràng đối tượng, vị kỹ sư Chu … chẳng lẽ còn suy nghĩ khác?
ông tự bác bỏ ngay: nếu thực sự tâm tư riêng, thì thể giúp cô gắp thức ăn cho đối tượng của cô – đội trưởng Bùi?
Không hợp lý, giống chút nào.
Trương Võ Sơn tự nhận để ý chuyện riêng tư khác, nhưng khoảnh khắc , một màn im lặng mà thiết mắt, tim ông đập loạn nhịp, cảm giác hỗn loạn.
Cứ như giữa một cái mạng lưới rối rắm mà sợi dây nào cũng kéo .
Cuối cùng, kìm trái tim đang rục rịch, ông giả vờ như lơ đãng mà buột miệng hỏi một câu:
“Kỹ sư Chu với kỹ sư Phương quen từ ? thấy hai … quan hệ tệ đấy.”
Lời , trong lòng ông càng rối hơn.
Chuyện nên nhắc một câu với đội trưởng Bùi ?
Nói cho cùng thì mối quan hệ của họ thiết hơn với đội trưởng Bùi hơn, nhưng nếu thử nghiệm của kỹ sư Chu thành công thì nhà máy của họ là bên lợi lớn nhất.
Nga
Trương Võ Sơn gãi đầu thở dài một , trong lòng đúng là rối như tơ vò.
Trương Võ Sơn dứt lời, mấy kỹ sư xưởng chế tạo cùng bàn cũng đồng loạt về phía Chu Giới Nhiên.
Thật bọn họ cũng tò mò từ mấy hôm nay. Hai viện nghiên cứu phối hợp quá mức ăn ý, đặc biệt là kỹ sư Chu đối với kỹ sư Phương rõ ràng phần thiết. ai cũng , kỹ sư Phương đối tượng — là đội trưởng Bùi của đội bay thử.
Chu Giới Nhiên hỏi, chỉ nghiêng đầu liếc qua, giọng bình thản:
“Dạng Dạng là em gái .”
Cả bàn cơm sửng sốt —
“A?”
“Ồ?”
“Hả?”
Thì là thế …
Trương Võ Sơn phản ứng nhanh nhất, lập tức ha hả:
“Thảo nào! còn thắc mắc hai cùng họ. Vậy là một theo họ , một theo họ cha đúng ?”
Chu Giới Nhiên nhanh chậm :
“Hai nhà chúng là hàng xóm, Dạng Dạng coi như lớn lên cùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/268.html.]
Câu , khí bàn ăn lập tức thả lỏng.
Thì là thế , khó trách hai họ giống những khác, kỹ sư Chu đối với kỹ sư Phương như .
Nói như thì Trương Võ Sơn cũng yên tâm.
Ăn cơm xong, Trương Võ Sơn cũng chậm trễ hai vị nghiên cứu viên về nghỉ ngơi.
Xưởng chế tạo cách viện nghiên cứu xa, bất quá là hai cánh cửa khác , cho nên giữa hai nơi cũng mất mười phút.
Đến khi tới cửa viện nghiên cứu thì Bùi Từ cũng đúng lúc kết thúc công việc, đang chuẩn đón Phương Tri Ý thì liền thấy cô và Chu Giới Nhiên cùng trở về.
Nhanh chóng đón , tiện tay nhận lấy đồ vật trong tay cô hỏi: “Dạng Dạng mệt ?”
“Không mệt, mệt ?”
Bùi Từ lắc đầu, cùng đối tượng việc chính là nhiệt tình mười phần. Hai ngày nay ở trong lúc quen với máy bay chiến đấu, những xung quanh đều tổng thiết kế sư là đối tượng của , lời trong lời ngoài đều là sự hâm mộ. vô cùng vui vẻ, tự hào thể cảm thấy mệt chứ.
“ , em mang cơm cho .” Nói liền chỉ cái túi trong tay Bùi Từ: “Hôm nay xưởng trưởng Trương mời cơm, em nghĩ chắc chắn còn ăn nên mang một chút trở về.”
Bùi Từ , lòng như tan chảy thành nước.
Cô gái nhỏ nhà thật quá mức, ngoài ăn cơm cũng nhớ gói cho một phần mang về. Sau cô lo, chắc cả đời cũng sợ đói.
“Cảm ơn…”
Phương Tri Ý nghiêng đầu , híp mắt :
“Anh nên cảm ơn Giới Nhiên mới đúng. Một món em với tới, đều là gắp giúp.”
Chu Giới Nhiên lời cô bé , lập tức nhướng mày Bùi Từ một cái, thầm nghĩ: nếu Dạng Dạng, thì tiếng "" dù cũng , đúng ?
Bùi Từ dĩ nhiên sẽ gọi Chu Giới Nhiên là “”. Dù cũng chỉ là hàng xóm từ nhỏ, cũng em ruột thịt gì. bữa cơm là do Chu Giới Nhiên gắp đồ ăn giúp, vẫn khựng một chút — , bụng ?
Chu Giới Nhiên dĩ nhiên lòng đến mức gắp thức ăn cho Bùi Từ. Lúc đó chỉ đơn thuần là giúp Dạng Dạng lấy món cô tiện dậy lấy mà thôi.
… bất kể là vì lý do gì, Bùi Từ vẫn cảm thấy nên một tiếng cảm ơn. Nhất là khi đối tượng nhà đang bên cạnh , cũng thể tỏ hẹp hòi.
“Vậy ?” Anh gật đầu, giọng ôn hòa:
“Thật ngại quá, phiền kỹ sư Chu .”
Chu Giới Nhiên sắc mặt như thường, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không phiền.”
Lời đủ, thái độ , chẳng kẽ hở nào để bắt bẻ
“Vậy chúng ăn cơm , Dạng Dạng, hôm nay ghi vài chỗ liệu, chúng ăn .” Bùi Từ .
“Anh Giới Nhiên, chúng em đây.” Phương Tri Ý đầu chuyện với Chu Giới Nhiên.