Bùi Minh Tuyên cũng dám bảo đảm, dù ưu tú giống như con dâu của nhà ông, ông sống đến từng tuổi mới gặp.
Không đúng, ông còn gặp qua !
cũng thể cho ông bạn già hy vọng, ông sợ ông "nghĩ quẩn", giở thủ đoạn "bất nhập lưu" lão Trương viện trưởng trực tiếp đuổi , lúc đấy thì quả thật chính là khí tiết tuổi già thể giữ.
“Ông nghĩ mà xem, Phương giáo sư thể bồi dưỡng đứa trẻ xuất sắc như Dạng Dạng, thì Thiếu niên Ban trong tay ông thể kém ?”
Cái cũng coi như là một viên thuốc an thần, Trần Thăng trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Nga
Vì chuyện , Bùi Minh Tuyên cố ý gọi điện thoại cho vợ. Giọng vang lên, Tống Trinh ở đầu dây bên nhận ngay — tâm trạng của ông hôm nay gọi là rực rỡ, đến cả ý trong giọng cũng chẳng buồn che giấu, sự kiêu ngạo gần như tràn ngoài điện thoại.
Cứ như thể con dâu, mà là con gái ruột của ông .
Tống Trinh xong cũng nhịn :
“Lão Trần đưa Dạng Dạng về Bắc Kinh đấy ?”
Bùi Minh Tuyên khẽ hừ một tiếng đầy đắc ý, giọng nhanh chậm:
“Còn chẳng . Chẳng qua là trúng , tiếc là thành công. Dạng Dạng là đứa chủ kiến, gì. thấy để con bé ở bên lão Trương cũng là .”
Hiện giờ Bắc Kinh bên đang rối loạn, mấy ngày viện nghiên cứu của lão Trần còn hai đưa .
Dù ông thể đảm bảo an cho Dạng Dạng, nhưng… bảo vệ một là một chuyện, để yên mà nghiên cứu là chuyện khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/261.html.]
Con bé là một hạt giống hiếm trong lĩnh vực khoa học, nếu thể an xuống mà nghiên cứu, tâm lo, đầu vướng, mới là lý tưởng nhất.
Chứ mỗi ngày đối mặt với những chuyện rối ren ngoài chuyên môn, chừng khiến nó mất sự trong sáng cần của một nhà nghiên cứu. Một khi thiên tài những thứ ngoài lề kéo chân, thì tổn thất chỉ là cho riêng cá nhân con bé, mà là cho cả ngành, thậm chí cả quốc gia .
Tống Trinh cũng đang ở trung tâm của vòng xoáy bão táp, đương nhiên hiểu ý tưởng của chồng, gật đầu : “Ừm, nhưng ngờ Tiểu Từ bây giờ lời như .” Nghĩ đến con trai, Tống Trinh chút buồn , còn lo lắng cái đức hạnh đó của nó tìm vợ, hiện giờ xem lo lắng đều thừa thãi, thể câu "vợ ở thì cháu ở đó", hổ là con trai của bà.
Nghe , Bùi Minh Tuyên hừ khẽ một tiếng, tuy ngoài miệng lời nhưng trong mắt rõ là đang :
“Đó là truyền thống nhà , lời thì đánh gãy chân chó của nó, Cũng may nó thông minh, giữ mạng.”
Tống Trinh lập tức phối hợp, khen tặng vài câu: “ đúng đúng, chủ yếu là Bùi thủ trưởng dạy con cách, mà còn gương đầu, gia phong Bùi gia quả thực là mẫu mực.”
Một tràng tâng bốc khiến Bùi Minh Tuyên vui mừng khôn xiết, ngay cả khi họp khóe miệng cũng khép . Có hỏi một câu, ông lập tức bộ " hề cố tình" : “Ai nha, bộ trưởng Tống nhà mới gọi điện, khen dạy con cách! Anh xem, dạy cái gì chứ? Trẻ con lớn , chẳng đều là cô giáo với tổ chức dưỡng thành ?”
Những khoe khoang một cách khó hiểu: ?? Ha hả!!! Loại chuyện mấy chục năm thấy chán ?
Bùi Minh Tuyên: Không chán chán, thậm chí vô cùng hưởng thụ!
***
Phương Tri Ý bên ăn cơm xong nghỉ ngơi, dạo bận tối tăm mặt mũi. Ngoài mấy đợt thử nghiệm bay định kỳ, cô còn trực tiếp theo dõi tiến độ sản xuất một linh kiện cải tiến bên xưởng chế tạo.
Xưởng chế tạo vốn trực thuộc viện nghiên cứu, ngay cạnh đó, bộ mấy phút là tới. Từ khi Phương Tri Ý đưa phương án chế tạo vật liệu hợp kim kiểu mới, cường độ công việc bên đó ngày một tăng, kỹ thuật viên trong xưởng gần như tăng ca liên tục.
Chưa hết, gần đây cô tiếp tục đưa yêu cầu mới. Tuy đến mức sản xuất hàng loạt, nhưng bộ dây chuyền và quy trình kỹ thuật đều đảo lộn. Rõ ràng vẫn là một bộ linh kiện cũ, nhưng bản vẽ đổi , chỉ thông mà ngay cả kết cấu lắp ráp cũng khác biệt. Không ít trong xưởng nhíu mày — cái kiểu việc , chẳng khác nào xé thói quen mấy năm mà bắt đầu từ đầu.