Chờ cúp điện thoại, hai vợ chồng trong phòng khách hơn nửa ngày cũng hồn. Dì Triệu mang hai chén nước đến cho hai , Tống Trinh uống một ngụm, đó dường như mới hồn, mãn nguyện thở dài một tiếng: “Lão Bùi, ông lão nhị nhà bản lĩnh như ? Không tìm thì thôi, một khi tìm thì tìm ưu tú đến thế, quả thực dám tin.”
Thật lúc đó khi Phương giáo sư và vợ đến, Tống Trinh thấy tên cô bé liền nghĩ se duyên cho con trai của . Sau thấy vẻ yêu quý con gái của Phương giáo sư, dám đề cập, chỉ sợ con trai nhà , cái chày gỗ đó, xứng.
Kết quả đầu , cái chày gỗ đó mà tiến hoá thành công, còn tự cưa đổ .
Bùi Minh Tuyên cũng dám tin ?
Nói đến, ngoài đều cho rằng ông hai đứa con trai thực xuất sắc, khiến cha nhọc lòng, dù tính cách lão nhị chút .... nhưng cũng chỉ là thế nào thích, chứ cũng là vấn đề gì lớn, phương diện công việc tuyệt đối càng là nhân tài trong lĩnh vực của .
Chỉ là, đấy là ngoài thấy a.
Còn vợ chồng ông chỉ thấy, tương lai con dâu của ... thực vô vọng.
Ông nhớ rõ cô gái nhỏ Phương gia cha và các dưỡng đến yêu kiều, cũng chịu cái tính cách quái gở của lão nhị nữa?
Không thể , vợ chồng tâm linh tương thông. Đây cũng là điều Tống Trinh lo lắng, nãy bà hỏi mà cưa đổ , cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt còn thèm chi . Thật sự là thể khiến yên lòng. Bây giờ thể lập tức đến căn cứ xác nhận thái độ "nhà gái", trong lòng bà càng thấy thấp thỏm, cứ sợ một ngày nào đó ưu tú hơn, hiểu lòng hơn xuất hiện, đem con trai bà một giây so thành bụi, hoặc giả ... cái tính cách "quái gở" của lão nhị bại lộ, "con dâu tương lai" chuẩn tiến cửa nhà bà tin tức.
Aiz !
Con cái a !
Càng lớn càng đáng lo !
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/236.html.]
Phương Tri Thư bên cũng gọi điện thoại cho cha , nhưng chuyện của Dạng Dạng cũng cho cha , mà là hẹn cha thời gian buổi chiều đưa em gái nhỏ qua để gọi điện thoại cho cha .
Điện thoại là Phương Tuấn Khanh nhận, lão đại thần thần bí bí như còn chút buồn , mấy đứa trẻ đang trò gì ?
Chu Thừa Khang cửa liền thấy Phương Tuấn Khanh hòa ái vui vẻ: “Lão Phương, đây là chuyện gì ?”
Phương Tuấn Khanh lắc đầu: “Lão đại nãy gọi điện thoại cho , bảo buổi chiều đưa cả Đoan Ngọc đến điện thoại, là chuyện công bố.”
Nói chuyện còn úp úp mở mở, rốt cuộc là chuyện gì nữa.
Chu Thừa Khang thấy nụ mặt bạn cũ, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Vụ việc năm đó trôi qua hai năm, giờ đây bạn của ông chỉ trở thành phụ trách tuyển chọn Thiếu niên ban, còn chỉ thị đặc biệt từ lão thủ trưởng, còn dè chừng từng chút như , cả trở về dáng vẻ nhã nhặn, thanh quý như xưa, thêm tin tức thể Dạng Dạng sẽ ngày một , rốt cuộc thể sinh hoạt như một bình thường mà cần bệnh tật hành hạ, lão đại kết hôn, chuẩn đứa nhỏ, ý mặt thậm chí còn nhiều và thường xuyên hơn xưa.
Ông cũng mừng cho lão đồng sự: “Tri Thư chuyện thì nhất định là chuyện .” Đứa nhỏ cũng coi như là do chính ông lớn lên, đó là đứa nhỏ ngoan, năng việc đều vô cùng thỏa đáng, khiến cho yên tâm.
Phương Tuấn Khanh: “Cũng là cái gì, còn cho thần bí như , khẳng định là ý tưởng của Dạng Dạng.”
Nga
Mấy năm nay thể , con gái ông cũng đổi nhiều, ngày càng nghịch ngợm, nào gọi điện thoại, chỉ giọng thôi cũng thấy vui vẻ .
Chu Thừa Khang thấy tên Dạng Dạng liền hỏi một câu: “Dạng Dạng cũng 18 nhỉ?”
“Sớm 18 , tháng Tư là tròn 18 , ban đầu và Đoan Ngọc còn năm nay sinh nhật Dạng Dạng sẽ biên cương thăm con bé, kết quả đúng lúc thủ tục của Thiếu niên Ban phê duyệt, công việc bận tối mắt tối mũi. Đến giờ vẫn bao giờ mới sắp xếp thời gian thăm nó.”
Mười tám tuổi, Chu Thừa Khang khỏi nghĩ đến con trai , hiện tại đang ở viện nghiên cứu Bắc Kinh, năm nay mới thăng trợ lý nghiên cứu viên. Hai ngày nữa sẽ theo viện trưởng của họ đến biên cương, sẽ ở bên đó vài tháng. Trước đây ông Dạng Dạng con dâu , Phương gia xảy biến cố, lão Phương sợ liên luỵ đến gia đình ông nên từ chối mới gác .