Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 40: Vu tổng có một kế hoạch dã lang
Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:17:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cho ?!” Trong đôi mắt đen của Lâm Nghị Hiên lóe lên một tia kinh ngạc.
“ ‘tiểu đồng nữ tài tán’, tặng walkman, sợ ? Khoản tiền khổng lồ 15365 tệ của , mọc cánh bay mất đấy!”
“Ừ, cứ bay .” Tiền hết sợ, chỉ cần vợ vẫn ở đây là .
Sau chút kinh ngạc thoáng qua, Lâm Nghị Hiên trở về vẻ mặt vô cảm thường ngày, chỉ là khóe miệng nở một nụ mờ.
Vu Cẩm Thư trêu chọc thành, bĩu môi.
Gã đàn ông định cảm xúc thật chán ngắt, chẳng thể hù dọa .
“ đoán, em chủ ý .”
Lâm Nghị Hiên so sánh bằng mắt của cô.
“Đôi mắt của em, khi gặp chuyện em hứng thú, đặc biệt lấp lánh thần thái.”
“Có ?” Cẩm Thư nghĩ đến lúc Bạch Lãng cũng từng câu tương tự.
Bạch Lãng rằng, khi cô Lâm Nghị Hiên, ánh mắt sẽ khác biệt.
Về nhà, Cẩm Thư soi gương năm phút.
Từ mở cửa hàng kiếm tiền đến chấn hưng hàng quốc nội đến Lâm Nghị Hiên, tất cả những chuyện cô hứng thú, cô đều nghĩ qua một lượt.
Nhìn mãi cũng thấy gì khác biệt, vẫn là ánh mắt bình thường.
Nếu Lâm Nghị Hiên đến gõ cửa, lẽ cô còn thêm một lúc nữa.
“Làm phiền.” Lâm Nghị Hiên rõ từng tiếng, mắt thẳng phía .
“Nếu tiện thì thôi.” Hắn lịch sự .
“......”
Ánh mắt Cẩm Thư quét qua chai rượu t.h.u.ố.c tay cùng chiếc gối kẹp nách.
Gối cũng mang theo , còn giả bộ khách khí cái gì!
“Vào !” Cô nghiêng để bước .
Lâm Nghị Hiên đặt chiếc gối của bên cạnh gối của cô một cách trịnh trọng, lưng phía cô, khóe miệng giãn .
Quả hổ là , chỉ mang gối mang chăn, quá thông minh!
Là một chiến sĩ ưu tú coi trọng kỹ chiến thuật, Lâm Nghị Hiên thấu hiểu đạo lý “thừa thắng xông lên”.
Nghĩ đến đây, Lâm Nghị Hiên một tay cởi cúc, soạt soạt hai cái, áo treo ở cuối giường.
Hắn để trần đưa rượu t.h.u.ố.c cho cô, hiệu cô thể bắt đầu.
Cẩm Thư thề, cô , mà mắt cô suy nghĩ riêng, lao thẳng cơ bụng.
Sáu múi, hảo.
Ấn tượng đầu của cô về quả nhiên sai, đàn ông mặc áo thì gầy, cởi áo lộ cơ bắp.
Không loại cơ bắp phóng đại do cố ý tập gym uống protein, bắp tay “kỳ lân” nổi gân xanh cơ n.g.ự.c đầy đặn cân đối hơn cả phụ nữ.
Cơ bắp khỏe khoắn nhưng lố, mắt.
Vu tổng khinh bỉ bản vì cái vẻ từng trải , rời mắt.
“Cái do mà ?” Cẩm Thư chỉ ngắm nghía một lúc, phát hiện vấn đề.
Trên xương bả vai trái của , một vết sẹo, lớn lắm, nhưng vị trí khiến rùng .
Xuống thêm chút, lệch chút nữa, chính là tim.
“Mấy năm giao đấu với tên cướp, đ.â.m cự ly gần, còn sống, vấn đề lớn.” Lâm Nghị Hiên bình thản .
“Còn cái ?”
Vân Vũ
Tay cô dọc theo vết sẹo đó xuống , dừng ở bụng trái , nơi đó cũng một vết.
“Diễn tập lúc bảo vệ tân binh mảnh đạn cào , chuyện nhỏ.”
Ngoài những vết , còn vài vết trầy xước lành đều là do chống lũ để .
Những vết sẹo lớn nhỏ xuất hiện cơ thể với tỷ lệ hảo , tựa như những huân chương quân công thầm lặng, khắc ghi sự kiên cường và hối hận.
“Cũng chỉ , các đồng đội đều như , lính, thì chuẩn tinh thần, chảy m.á.u chảy mồ hôi chứ chảy nước mắt, mất da mất thịt chứ bỏ đội, thương chút là chuyện bình thường.”
Hắn nhẹ tựa mây bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-40-vu-tong-co-mot-ke-hoach-da-lang.html.]
Cẩm Thư trầm mặc, động tác xoa rượu t.h.u.ố.c cũng nhẹ vài phần.
Nào gì là năm tháng yên bình, chỉ là những như họ âm thầm gánh vác nặng nề mà tiến lên.
Lâm Nghị Hiên vốn dĩ là “túy ông chi ý bất tại tửu”, nhưng cô xoa bóp quá thoải mái, nhắm mắt thư giãn, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi.
“Mai em nhập hàng lúc mấy giờ?” Hắn hỏi.
“8 giờ khỏi nhà là kịp. Sao em định nhập hàng?”
Căn nhà mặt phố đó cô thuê, đóng tiền thuê 3 tháng.
Cẩm Thư xem, mặt sàn cần sửa sang, tường thì quét .
Giá kệ chi phí quá cao, cô định tự .
Những thứ quá quan trọng, then chốt của bán hàng chính là mẻ hàng cô định nhập ngày mai.
“Walkman em định tặng , chắc chắn em sẽ bán thứ khác, lấy đó điểm nhấn.” Dù Lâm Nghị Hiên kinh doanh, nhưng thấu hiểu một đạo lý.
Thiên hạ bữa trưa miễn phí.
Cẩm Thư tán thưởng gật đầu.
“Anh đoán đúng . Ngày mai cứ theo em nhập hàng nhé, đồ nhiều, còn nhờ Lý Đa theo phụ khiêng vác.”
“Ừ.” Hắn hỏi thêm.
Cẩm Thư phát hiện ở bên thoải mái, đàn ông cảm giác ranh giới .
Cô sẽ hỏi, cũng thể là quá thông minh, những việc cô , đều thể đoán một hai.
Người thể theo kịp suy nghĩ của cô nhiều, bản cô là tính cách lười giải thích dài dòng, Lâm Nghị Hiên như ngược hợp với khẩu vị của cô.
“Nếu lính, về kinh doanh chắc chắn giỏi, em thấy di truyền thiên phú kinh doanh từ .” Cẩm Thư đưa đ.á.n.h giá thấp.
Nếu là ở tương lai, từng thấy mô hình bán hàng lẽ lạ.
đây là thập niên 90, mới mở cửa lâu, ảnh hưởng bởi các chiêu thức bán hàng tràn lan của tương lai.
Chỉ dựa một câu của cô, thể đoán chiến lược bán hàng của cô, chút thiên phú .
“Lúc đăng ký kết hôn, em là con buôn.” Hắn cô.
Cẩm Thư gượng hai tiếng, cô thể lúc đó là cô.
Thời đại buôn bán coi thường, nguyên chủ là cô gái nhỏ chút suy nghĩ cũng bình thường.
Tôn Anh chạy sang nước Nga buôn bán hàng hóa xem là con buôn đối đãi tử tế, Cẩm Thư xách hòm bán kem, hàng xóm cũng bàn tán xôn xao, cho rằng quá mất mặt.
“Suy nghĩ của luôn đổi, vài năm nữa, kinh tế cất cánh, đều bận rộn kiếm tiền, ai còn quan tâm tiền kiếm bằng cách nào.”
Vài năm nữa làn sóng sa thải ập đến, bát cơm sắt còn, những thương nhân từng khinh rẻ trở thành miếng ngon.
Cẩm Thư nghĩ đến cuốn sổ tiết kiệm chứa đầy thông tin, cảm thán.
“Em đoán nhầm thì, khoản tiền gửi tháng 5 năm ngoái, là kiếm bên nước Nga, tháng 5 xảy vụ cướp tàu chấn động thế giới, khiến nhiều sợ hãi đổi nghề, nửa năm bà qua.”
Kiếm còn nhiều hơn .
Người mạnh mẽ gan như Tôn Anh, nếu là đối thủ cạnh tranh thương trường, Vu tổng sẽ đau đầu.
“Hàng xóm đều giống bố , nhưng em thấy ít ưu điểm trong tính cách của đều bắt nguồn từ , đặc biệt là dũng khí phi thường, cùng một dòng máu——”
Cẩm Thư nuốt nửa câu .
Con gái cô cũng là một đứa chủ động táo bạo, cô tìm nguồn gốc .
Đều khởi nghiệp dễ giữ nghiệp khó, nhưng Cẩm Thư từng lo lắng về thừa kế ưu tú của .
Con gái năng lực thua kém cô, dũng khí và khí phách so với Cẩm Thư còn hơn một bậc, kế thừa hảo ưu điểm của cả bố và .
Nghĩ đến con gái, Cẩm Thư hình cơ bắp mượt mà của Lâm Nghị Hiên, trong mắt liền nhiều một tia thâm thúy.
“Khi nào về đơn vị?” Cô hỏi.
“Cấp cho hai mươi ngày phép.”
“Đủ .” Cẩm Thư tính toán thời gian, trong lòng một kế hoạch dã lang từ từ hiện .
Còn nửa tháng, kỳ kinh nguyệt qua , nếu may mắn, một phát ăn ngay con gái...