Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 108: Ấn tượng đầu tiên thế này đây?
Cập nhật lúc: 2025-11-18 08:44:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Em tin thể thuyết phục tiểu ?” Vu Duệ Ngôn hỏi.
“ dám nghi ngờ ngài, chỉ là hiểu rõ năng lực của đại tiểu thư hơn — Hay là, bây giờ đặt vé, ngài rời ngay trong đêm nay .”
Vu Duệ Ngôn lạnh, đây chẳng vẫn là nghi ngờ năng lực của ?
Cảm thấy thể thành lời hứa với mẫu , nên bảo chạy trốn ngay trong đêm?
Vân Vũ
“Trong lúc ngài dùng đôi mắt sắc như của David để chằm chằm , thì thời gian trôi qua thêm một phút nữa.”
Trịnh Hân âm thầm nghĩ thầm, tượng David, ai mà chẳng là chim nhỏ, ôi ha ha~
Tục ngữ , non mà nghiện nặng, đàn bà liên tục như , chắc chắn là do cái đó lắm... dùng David để hình dung quả là thích hợp.
“Tại cảm giác em vẫn đang c.h.ử.i ?” Vu Duệ Ngôn nheo mắt.
“Sao dám! chỉ cảm thấy dung mạo tuấn tú tiêu sái của ngài, chỉ tượng David mới xứng đáng với khí chất của ngài!”
Câu Vu Duệ Ngôn thấy lòng, kiêu ngạo ngẩng cao cằm.
“Xem như em còn chút ánh mắt, sẽ trừ tiền thưởng của em nữa.”
“Ánh sáng của ngài Duệ Ngôn rộng lớn như nhật nguyệt sông ngòi, rải xuống miền tâm khảm cằn cỗi của .”
“Sao miệng em lắm lời thế? Em ở mặt bố cũng lắm lời như ?”
“Dạ , chỉ là phong thái như David của ngài, luôn đ.á.n.h thức tế bào văn nghệ trong .”
“......” Anh vẫn nghi ngờ cô đang ngầm châm chọc , nhưng chứng cứ.
“Ngài định khi nào gặp đại tiểu thư? Thuyết phục cô , là chuyện dễ dàng nhỉ? Chỉ còn đầy hai tiếng đồng hồ nữa thôi.”
Vu Duệ Ngôn chiếc đồng hồ Patek Philippe cổ tay.
Tiểu chắc trở về nhà nghỉ , chắc lúc , cô thấy món quà tặng cho cô nhỉ.
Cẩm Thư suốt đường về đều nghĩ, thần bí giống Hoa Đài là ai, động cơ mời cô ăn cơm là gì.
Về đến nhà nghỉ, Tôn Anh về phòng nghỉ ngơi , Cẩm Thư và Lâm Nghị Hiên mở cửa phòng của họ.
Lâm Nghị Hiên liếc thấy đống đồ bàn.
Cảnh giác lập tức dâng lên, đưa tay hiệu cho Cẩm Thư dừng bước, tự bước tới xem xét.
“Có phòng chúng ?!” Cẩm Thư cảm thấy rùng .
Cửa phòng khi ngoài khóa, thêm một đống đồ?
Trong là mấy thứ như mèo ch.ó c.h.ế.t thối chứ?
Lâm Nghị Hiên lục lọi mấy cái túi, nhíu mày.
“Áo khoác da và ví da.”
“Có khác nhầm phòng ?” Cẩm Thư bước gần lục.
Một túi hồ sơ bằng da bò rơi xuống, Cẩm Thư thuận tay nhặt lên.
Mở xem, sắc mặt biến đổi.
Lâm Nghị Hiên cũng thấy chữ đó.
Đây là hồ sơ của bệnh viện thành phố, ngày tháng đúng là hai mươi năm .
Đây đúng là thứ Cẩm Thư tới để tìm.
Cô vốn định kế hoạch ngày mai tới bệnh viện, để Lâm Nghị Hiên lẻn phòng lưu trữ hồ sơ tìm thứ .
Chỉ cần tìm hôm đó những ai sinh con, là thể khóa bí mật thế của cô.
Kết quả là, thứ mời mà đến, cần cô tìm, trực tiếp xuất hiện trong phòng của cô.
Mặc dù Cẩm Thư hồ sơ là thật giả, nhưng trực giác mách bảo cô, chân tướng trong hồ sơ.
Thế là, Cẩm Thư do dự mở túi giấy da bò .
Hồ sơ thường dày, nhưng nội dung bên trong rõ ràng sàng lọc kỹ càng.
Chỉ để mỗi ngày cô chào đời.
Ghi chép nhập viện cho thấy, sản phụ sinh nở hôm đó chỉ hai .
Một tên Trương Chiêu Đệ, tên Trần Trần.
Tên sản phụ xa lạ, nhưng tên ở mục phối ngẫu của sản phụ, khiến Cẩm Thư hít một .
Vu Hoằng Văn.
Cẩm Thư ngờ là kết quả , tay buông lỏng, tờ hồ sơ rơi tự do, cô quá kinh ngạc.
Lâm Nghị Hiên đỡ lấy tờ giấy một cách vững chắc khi nó chạm đất, nhanh chóng liếc qua thông tin đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-108-an-tuong-dau-tien-the-nay-day.html.]
Anh ấn tượng gì với cái tên , nhưng biểu cảm của vợ , dường như cô ?
“Em ?”
“Cũng hẳn là ...” Biểu cảm cô chút đờ đẫn.
Kết quả ngoài dự đoán của cô, tay to ai cũng xu nịnh là Vu đại gia, rốt cuộc là bố đẻ của cô!
Cẩm Thư đột nhiên nhớ tới chiếc túi mà thư ký của Vu Hoằng Văn tặng cô.
Thảo nào cô xu nịnh cô như , thế thì hợp lý !
Lâm Nghị Hiên định hỏi cô, đột nhiên cảm thấy âm thanh bên ngoài đúng.
Làm hiệu im lặng, hiệu cho Cẩm Thư .
Anh xác định bên ngoài cửa đang trộm.
Cửa chỉ một, nếu mở cửa, dễ kinh động ngoài cửa, đ.á.n.h động cỏ, sẽ khiến chạy mất.
Lâm Nghị Hiên đưa mắt cửa sổ, đây là tầng hai, trong lòng chủ ý.
Bên ngoài cửa, tay Trịnh Hân giơ lên, khựng giữa trung, nhưng dù thế nào cũng thể gõ xuống .
“Ngài Duệ Ngôn, ngài xác định phương án của ngài, xuất sắc hơn cái của ?”
Trịnh Hân vốn tưởng tiểu lão bản sáng tạo gì .
Dù gì đó cũng điên cuồng chê bai phương án của cô, chê kịch bản “bệnh viện tìm con tình cờ gặp” do cô thiết kế quá ngầu sến.
Phương pháp tự nghĩ rốt cuộc là mua chuộc nhân viên nhà nghỉ, lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa đặt hồ sơ...
Cái cũng chẳng cao minh hơn là mấy nhỉ?
“Em hiểu cái gì, tiểu công nhận, bí quyết chỉ hai chữ, chân thành.”
Vu Duệ Ngôn hiệu cho cô gõ cửa, trong lòng nghĩ kỹ, lát nữa bước phòng, nhất định thật trai.
Phải để cho tiểu một ấn tượng đầu tiên hảo.
Vu Duệ Ngôn nghĩ là , nhưng sự đời như ý.
Trịnh Hân lấy tay bịt miệng, kinh ngạc Vu Duệ Ngôn ngã xuống.
Cô thậm chí kịp kêu lên, cổ một lưỡi d.a.o găm lạnh lẽo chặn .
“Giơ tay lên.” Lâm Nghị Hiên biểu cảm lạnh lùng.
“Anh... bằng cách nào ?” Trịnh Hân dám động, dáng vẻ quá chuyên nghiệp của Lâm Nghị Hiên dọa sợ.
Từ cửa sổ trèo sang phòng bên cạnh, bắt , chuyện kiểu , Lâm Nghị Hiên đương nhiên sẽ .
“Mục đích của các là gì?” Lâm Nghị Hiên chất vấn lạnh lùng, đôi mắt sắc bén khiến Trịnh Hân toát mồ hôi lạnh.
Cửa mở, Cẩm Thư cầm ghế chạy tới hỗ trợ.
“Là cô?” Cẩm Thư thấy Trịnh Hân, cũng thấy đàn ông đất, thật, giống Hoa Đài.
Lâm Nghị Hiên trong chớp mắt giải quyết xong hai , lúc cô kéo cái ghế, kết thúc chiến đấu .
“Quen ?” Lâm Nghị Hiên hỏi Cẩm Thư.
Cẩm Thư gật đầu, chút tình cảm chỉ đống đồ bàn.
“Bọn họ tặng.”
Lâm Nghị Hiên lúc mới bỏ d.a.o găm xuống, một tay nắm cổ áo Vu Duệ Ngôn, lôi trong phòng.
Trịnh Hân ngáp hai cái, tuy cảnh tượng ngài Duệ Ngôn lôi như con lợn c.h.ế.t chút đáng thương, nhưng cô cảm thấy, đó là tội đáng đời nhỉ?
Lâm Nghị Hiên ném Vu Duệ Ngôn xuống sàn, nhấc chén hắt tới, Vu Duệ Ngôn tỉnh .
Vu Duệ Ngôn lau nước mặt, ánh mắt đầu tiên Trịnh Hân.
Xác định cô thương, mới tức giận chỉ tay Lâm Nghị Hiên.
“Đệch, mày đ.á.n.h lén?!”
Bị đ.á.n.h lén từ phía — đúng là quá hèn hạ!
“Tự tiện phòng khác, tự mày chuốc lấy.”
Lâm Nghị Hiên lưng Cẩm Thư, giữ thái độ lạnh lùng nhất quán với ngoài.
“Giải thích cái .” Cẩm Thư giơ túi hồ sơ lên.
“Như em thấy đấy, giới thiệu chính thức. Anh là Vu Duệ Ngôn, trai của em.”