Cô Dâu Hải Thần - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:57:23
Lượt xem: 292
Chương 52 (Nỗi đau của Kỷ Vấn Hành)
“Tránh ra!”
Lạc Trì Ngư chĩa thẳng mũi gậy xương cá về phía Kỷ Vấn Hành. Kỷ Vấn Hành không hề có ý di chuyển, Lạc Trì Ngư không nói thêm lời nào, trực tiếp xông vào đánh. Một khi người ta có thứ mình muốn bảo vệ, sức mạnh sẽ tăng lên. Kỷ Vấn Hành vung roi trói Lạc Trì Ngư lại, Lạc Trì Ngư xoay người mấy vòng rồi giương chân đá lên yết hầu Kỷ Vấn Hành một cái.
Kỷ Vấn Hành thụt lùi về phía sau mấy bước, đầu roi trong tay hắn cũng tuột mất. Lạc Trì Ngư gom tròn sợi rơi ném xuống đất, sau đó dùng dị năng đánh xuống. Kỷ Vấn Hành nhào tới muốn cướp lại sợi roi thì bị Lạc Trì Ngư một cú đánh văng. Không có roi trong tay, Kỷ Vấn Hành yếu đi rất nhiều.
Sợi dây roi như biết đau đớn, bị Lạc Trì Ngư đánh thì liên tục uốn éo rên rỉ. Chẳng mấy chốc nó đã biến thành đuôi của chúa quỷ ngư ở đoạn biển Vĩnh Tử. Đây là thứ duy nhất mà cha hắn để lại cho Kỷ Vấn Hành, nay hắn muốn hủy bỏ nó. Nhìn thấy đuôi quỷ ngư dần tàn hơi, Kỷ Vấn Hành vô cùng khẩn trương. Hắn điên cuồng lao vào và liên tục bị Lạc Trì Ngư đánh văng ra.
“Lạc Trì Ngư, ngươi trả roi cho ta. Đó là thứ duy nhất ông ấy để lại cho ta, sao ngươi dám phá hủy nó. Mau trả lại cho ta.”
Kỷ Vấn Hành giờ đây không còn giống với bộ dạng cao ngạo mỗi ngày nữa. Hắn điên cuồng, tức giận và sợ hãi mất đi thứ gì đó quý giá lắm. Lạc Trì Ngư cũng rất xa lạ, hắn vốn dĩ đã ngạo mạn, giờ lại còn tàn khốc vô tình. Hắn vừa nghiền nát đuôi quỷ ngư, vừa lạnh lùng nhìn Kỷ Vấn Hành mà nói: “Ngươi không xứng có nó. Nếu đã không xứng, vậy ta sẽ hủy bỏ nó. Là con trai của Hải thần, nhưng ngươi lại không hành xử giống một chút nào. Từ đây ta muốn ngươi từ bỏ chấp niệm trở thành con trai của ông ấy. Ta muốn biển cả bao la này đều biết ông ấy không có một đứa con nào là ngươi.”
Kỷ Vấn Hành giật giật cơ mặt theo từng câu nói của Lạc Trì Ngư. Sao Lạc Trì Ngư lại dám làm như thế, hắn muốn được trở thành con của ông ấy thì có gì sai chứ. Bao nhiêu năm nay hắn vẫn luôn cố gắng trở nên tài giỏi để có thể xứng đáng được làm con của ông ấy. Chẳng thà ông ấy cứ bỏ mặc hắn đi, đừng cho hắn hy vọng vào năm đó. Đừng mang đến cho hắn một chiếc đuôi của quỷ ngư làm roi, đừng bảo hắn phải cố gắng tu luyện.
Chỉ vì một món quà, một câu nói, một ánh mắt dịu dàng đó đã cho hắn hy vọng. Hắn liều mạng tu luyện, trở thành một ác quỷ chỉ để một ngày nào đó ông ấy sẽ thấy hãnh diện, thấy hắn đủ xứng đáng mà nhận mặt hắn. Ngày ông ấy mất, Lạc Trì Ngư được đeo khăn tang, được trị vì cho ông ấy, thậm chí được thừa kế ngôi vị Hải thần. Còn hắn, hắn chỉ có thể lén lút rình núp ở một bên xem, đợi đến lúc vắng người thì chạy vụt vào nhìn mặt ông ấy rồi nhanh chóng trốn đi, sợ Hải binh bắt gặp.
Vậy mà giờ đây Lạc Trì Ngư còn nhẫn tâm phá vỡ niềm hy vọng duy nhất để hắn bấu víu vào. Hắn cũng đâu muốn làm con rơi vãi như thế, nếu như được chọn, hắn cũng muốn được đường đường chính chính giống như Lạc Trì Ngư. Kỷ Vấn Hành siết chặt hai tay, gân trên trán cũng nổi lên, hắn nhìn Lạc Trì Ngư với ánh mắt đầy căm hận mà nói: “Lạc Trì Ngư, ngươi nhẫn tâm lắm. Nếu đã nhẫn tâm như vậy thì đứng trách ta ra tay độc ác.”
Lạc Trì Ngư đã hủy xong đuôi quỷ ngư, hắn cau mày nhìn Kỷ Vấn Hành đầy cảnh giác. Quả đúng như những gì hắn nghĩ, Kỷ Vấn Hành biến trong tay ra một vật gì đó. Nhĩn kĩ lại thì vật đó chính là Xuyên Vân tự. Lạc Trì Ngư vốn không để tâm tới đồ vật tà môn này. Nhưng hắn cũng đã nghe qua những lợi hại trong đó, chỉ có điều người mở cấm chú cũng như nuôi quỷ, đều sẽ có ngày bị phản phệ. Nếu không cẩn thận thì đến một mảnh xương cũng không còn.
Kỷ Vấn Hành giờ đây đã đi vào con đường tà đạo, không còn lối ra. Lạc Trì Ngư không thể ngồi chờ chết, hắn chỉ có thể ra sức đoạt lại Xuyên Vân tự nhằm trừ hại về sau. Ngay từ lúc đầu Kỷ Vấn Hành không hề gọi đám quỷ mà hắn nuôi tới. Lẽ ra Lạc Trì Ngư phải chú ý tới điểm đó, nếu như vậy thì cái mà Kỷ Vấn Hành có không phải chỉ là một đám quỷ. Xuyên Vân tự kia hẳn phải còn nhiều thứ tà môn hơn.
Bên kia Tô Mục Dương và Vũ Sơ Yến đang bận rộn g.i.ế.c lũ giòi bọ trơn trượt của Kỷ Phương Cơ. Tô Mục Dương dùng đuôi và móng vuốt còn Vũ Sơ Yến dùng mũi tên kia để đâm. Mũi tên đã giúp cho Vũ Sơ Yến rất nhiều nhưng cô vẫn bị thương vài chỗ. Tuy rằng vết thương không quá nặng nhưng vẫn đổ đầy m.á.u tươi ướt cả chiếc váy tím mà cô đang mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-hai-than/chuong-52.html.]
Vũ Sơ Yến chỉ là con người bình thường, dù cho mạnh mẽ cỡ nào thì bị thương vẫn sẽ đau đớn. Máu của cô đã vô tình hấp dẫn đám Lộc Nhung xà nãy giờ đang trốn bên trong bò ra. Bọn chúng ngóc cao đầu cứ chồm về phía cô kêu lên “xà xà”. Lộc Nhung xà thân rất lớn, vì vậy ba bốn con chồm vào cũng đủ doạ cho Vũ Sơ Yến mất vía.
Tô Mục Dương cho dù hoạt động đến đuôi và móng vuốt vẫn không rảnh nỗi với đám giòi bò như bất tử và bò ra bất tận kia. Vũ Sơ Yến nhắm mắt nhắm mũi, đ.â.m mũi tên trúng vào yết hầu một con Lộc Nhung xà. Mũi tên rất nhỏ nhưng lực rất lợi hại, vừa đ.â.m vào, con rắn đã ngã phịch xuống đất c.h.ế.t tốt. Những con khác thấy thế thì càng hung hăng bò tới, Vũ Sơ Yến muốn nhờ giúp đỡ nhưng thấy Tô Mục Dương cũng không rảnh gì nên lại thôi.
Cả đám rắn to tướng đang muốn đồng loạt xông lên thì đùng đùng đùng ba tiếng, bọn chúng đã ngã ra đất hết sạch. Cảm giác như có một vật gì đó to lớn đang bò trườn ngang qua, một con Lộc Nhung xà đặc biệt to lớn, sừng của nó đặc biệt đẹp đã quất c.h.ế.t những con còn lại. Con rắn biến về hình người, Vũ Sơ Yến lơ mơ nhớ lại, kẻ này dường như là Xà vương Mục Ly.
Mục Ly không kịp lễ bái gì, chỉ vội nói: “Đám rắn này đã hoá quỷ, để ta giải quyết bọn chúng.”
Đúng là một vị Xà vương, thà g.i.ế.c đồng loại còn hơn để bộ tộc mang tiếng bẩn thỉu. Được nới lỏng ra, Vũ Sơ Yến mới phát hiện cánh tay trái của cô dường như chẳng còn nhấc lên nổi. Nhưng cô vẫn cố gắng dùng tay phải liên tục đ.â.m mũi tên g.i.ế.c đám giòi bọ. Chỉ là chưa g.i.ế.c được mấy con đã bị chúng bó vào chân quật ngã giống như lần trước. Cô té phịch xuống đất nhưng tay vẫn không ngừng đ.â.m vào để bọn chúng không bò lên cao hơn.
Tô Mục Dương đã bỏ lại đám giòi bọ mà chạy tới chỗ Kỷ Phương Cơ. Trông hắn bây giờ thật vội vã, giống như một người không có ngày mai vậy. Vũ Sơ Yến vừa phân tâm nhìn Tô Mục Dương thì đã bị đám giòi bọ bò lên tận ngực, tay cô cũng đã bị quấn chặt. Vũ Sơ Yến giãy giụa vô ích, cảm giác như sắp ngạt thở tới nơi. Máu của cô chảy xuống, hoà lẫn vào nước đỏ thẫm cả một vũng lớn.
Bọn giòi bọ liên tục cắn vào vết thương khiến Vũ Sơ Yến đau tới hoa cả mắt. Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy những đốm sáng đẹp đẽ đang bay tới trước mắt mình. Chỉ sau mấy phút, cô cảm giác đám giòi bọ kia không còn siết lấy cô nữa, thần trí cô mới tỉnh táo lại đôi chút. Thì ra những đốm sáng kia chính là Mị Linh thú, không biết có phải bọn chúng nghe thấy mùi m.á.u của cô nên đến hay không.
Vũ Sơ Yến không dám nghỉ ngơi, lập tức chống tay gắng gượng ngồi dậy. Lúc này cô mới phát hiện đám giòi bọ đã bị Mị Linh thú thôi miên ngã sấp ngửa hết. Mà Mục Ly ở gần đó vừa mới g.i.ế.c hết đám Lộc Nhung xà kia cũng đã bị thôi miên tới loạng choạng. Mấy con Mị Linh thú đậu trên vai và bay xung quanh Vũ Sơ Yến. Cô không biết vì sao bọn chúng lại giúp cô, nhưng cô rất biết ơn bọn chúng. Có Mị Linh thú cô sẽ không phải sợ đám tép riu vặt vãnh này.
Mục Ly bước đi loạng xoạng vừa tới chân Vũ Sơ Yến đã ngã cái phịch xuống. Một con Mị Linh thú bay xung hắn, sau đó hắn dần bình thường trở lại. Nhìn những vết thương trên người Vũ Sơ Yến, hắn nói: “Hải mẫu, hãy để ta dùng mật của ta chữa cho ngài.”
“Không được. Nếu thiếu mật, ngươi sẽ c.h.ế.t đó.”
Vũ Sơ Yến lết ra xa xa, nhất quyết từ chối. Mục Ly cũng lết theo cô, hắn nói: “Hải mẫu, ngài đúng là nhân từ giống như Diệp Lam thần. Có được hai vị Hải mẫu đức độ như thế quả đúng là phúc phần của biển cả. Nhưng mà ngài hãy để cho ta được đền bù những gì mà Giang Vy đã làm với ngài. Cho dù biết bao nhiêu đây sẽ không thấm vào đâu, nhưng xin ngài đừng từ chối.”
Vũ Sơ Yến không phải loại người nhỏ nhen. Ai sai ai đúng đều là mệnh của mỗi người, không thể đánh đồng được. Nhưng nhìn bộ dạng khẩn thiết của Mục Ly, cô đành nói: “Nếu dùng mật của ngài cho ta, ngài sẽ như thế nào?”
“Cảm tạ Hải mẫu đã quan tâm. Mất một ít mật, ta sẽ không c.h.ế.t đâu. Ta chỉ mất một ít đạo hạnh mà thôi.”