Cô Dâu Hải Thần - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:55:06
Lượt xem: 317
Chương 44
“Con trai ta lại dính vào người phụ nữ thấp kém đó, ngươi không định ngăn cản sao?”
Kỷ Phương Cơ dáng vẻ xinh đẹp đang hỏi người đứng đối diện mình. Người phụ nữ đứng đối diện che khuất khuôn mặt không thể nhìn rõ. Chỉ nghe được giọng nói kia dường như còn rất trẻ: “Sao bà không quản đi. Cô ta ở đây càng tốt, đỡ vây lấy Lạc Trì Ngư.”
“Ngươi đúng là bụng dạ khó lường. Đã thế sao ngươi không g.i.ế.c luôn cô ta đi, sao ngươi còn đi cầu cưới cô ta?”
Kỷ Phương Cơ giọng đầy mỉa mai, cũng không biết là bụng dạ ai khó lường hơn ai. Người phụ nữ bí ẩn đó cười nhạt một cái rồi trả lời: “Chẳng phải cô ta có vòng Thủy Vu Chi Tâm bảo vệ hay sao. Còn có tên Sơn thần ngu si đó nữa. Tại sao bọn họ cứ thích vây lấy con người hạ đẳng đó vậy.”
“Ngươi dám nói Sơn thần ngu si, không sợ hắn róc vảy ngươi sao?”
“Đợi ta làm Hải mẫu, xem hắn có thể đụng đến một chiếc vảy của ta hay không.”
Kỷ Phương Cơ khoanh tay trước ngực, khuôn mặt có chút phức tạp nhìn kẻ kia biến mất. Lại dám ngang nhiên muốn tranh vị trí Hải mẫu mà bà đã mơ ước từ lâu ư? Còn để xem cô ta có bản lĩnh đó hay không nữa. Hiện tại bà vẫn nên đi tìm Vũ Sơ Yến đã, không thể để cho Vũ Sơ Yến sống tốt ở Vực Tử vụ này được. Kỷ Vấn Hành, con trai yêu quý của bà có thể bảo vệ được Vũ Sơ Yến kia bao lâu?
Vũ Sơ Yến quả thật ở Vực Tử vụ ngày ngày đều như ác mộng. Nơi này tà môn quái đản, ngay cả ly nước bát cơm cũng có thể biến thành quỷ được. Tuy rằng đã trả lại Vân Xuyên tự cho Kỷ Vấn Hành nhưng Vũ Sơ Yến lại luyến tiếc không thôi. Nếu như lúc đó cô có thể đọc được Xuyên Vân tự thì Lạc Trì Ngư cũng không bị thương, mà cô cũng không cần phải đi tới con đường đi theo Kỷ Vấn Hành.
Chỉ có điều, sao lúc đó Lạc Trì Ngư không kêu cô đưa cho hắn. Nếu như Xuyên Vân tự lợi hại như vậy, tìm cách trị thương hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng lúc đó Lạc Trì Ngư lại không hề luyến tiếc đó. Điều đó cho thấy Lạc Trì Ngư đối với nó không có ham muốn gì. Chẳng lẽ bên trong nội dung của nó có thứ gì đó kinh khủng lắm ư?
Vũ Sơ Yến dường như ngoài lúc ngủ thì thời gian còn lại đều là tìm cách đi tìm chỗ mà Kỷ Vấn Hành nuôi quỷ. Thị nữ và quỷ binh canh giữ không nhiều, nhưng Vũ Sơ Yến sợ đám quỷ và Kỷ Phương Cơ hơn, dù sao bọn họ cũng quá là đáng sợ rồi.
Một hôm, Kỷ Vấn Hành ghé qua chỗ của Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến tranh thủ lúc hắn nới lỏng cảnh giác rồi hỏi: “Ta không biết, nếu như nuôi dưỡng quỷ thì phải nuôi dưỡng ở trong môi trường nào nhỉ?”
Kỷ Vấn Hành đứng dựa vách tường, những ngón tay thon dài của hắn đang mân mê dây roi, thờ ơ hỏi: “Sao thế, cô cũng muốn nuôi quỷ à?”
“Không có, nhưng không có nghĩa là sẽ không cân nhắc đến việc đó. Ngươi xem đi, bây giờ ta ở đây suốt ngày bị bọn quỷ bắt nạt. Ở ngoài kia lại thêm một bà mẹ của ngươi đang chực chờ xé xác ta ra. Nếu như ta cũng nuôi vài con quỷ, có phải không cần sợ hãi gì nữa rồi không?”
Vũ Sơ Yến vừa nói vừa như thể vô cùng mong chờ. Những ngày nay cô đã cố thể hiện rất tốt, không để Kỷ Vấn Hành phát hiện cô đang âm thầm tạo phản. Vì vậy hiện tại nhìn bộ mặt tràn đầy hứng thú của cô, hắn nở một nụ cười, động tác ngừng lại rồi nói: “Được! Nói cho cô biết cũng không sao. Nhưng cô phải làm cho ta một việc.”
“Không thành vấn đề! Việc gì ngươi nói đi.”
Vũ Sơ Yến hào sảng trả lời, Kỷ Vấn Hành nhìn xuống cổ tay trái của cô rồi nói: “Cho ta mượn nó.”
“Không thành...”
Hai chữ vấn đề bị Vũ Sơ Yến nhét lại vào trong cổ họng. Cô lấy tay phải xoa cổ tay trái, tần ngần một lúc. Từ lúc ra khỏi hồ Phục Sinh đến giờ, Thủy Vu Chi Tâm chưa hề xuất hiện, chính cô còn không biết nó vẫn còn hay đã mất rồi. Nhưng phải làm sao để đối phó với yêu cầu của Kỷ Vấn Hành đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-hai-than/chuong-44.html.]
Vũ Sơ Yến xoa xoa cổ tay, tạm thời chưa nghĩ ra cách. Kỷ Vấn Hành cũng không nôn nóng, tiếp tục xem dây roi của hắn. Vũ Sơ Yến nuốt nước miếng một cái, tuy bề ngoài rất ổn nhưng bên trong hoàn toàn không ổn tí nào. Nếu như mà Kỷ Vấn Hành quất sợi roi kia vào cô một cái, sợ rằng đến một mảnh xương trắng cũng không tìm thấy nữa.
Vũ Sơ Yến xoa xoa một hồi, không ngờ cô phát hiện có vật gì nằm trong tay mình. Sau khi len lén đưa tay lên xem thì cô có chút giật mình, chiếc vòng ngọc không biết vì sao lại tuột khỏi cổ tay cô. Vũ Sơ Yến bán tính bán nghi, trong lòng nghĩ không phải chiếc vòng này lại có linh tính tới vậy chứ. Nếu vậy sao nó lại muốn đưa cho Kỷ Vấn Hành.
Còn đang hoang mang thì cổ tay trái của cô lại ẩn ẩn hiện hiện lên một chiếc nữa. Vũ Sơ Yến kinh ngạc đến há miệng, đây chẳng phải là có linh tính quá rồi ư. Cô thở phào, sau đó đem chiếc vòng tới cho Kỷ Vấn Hành. Kỷ Vấn Hành thoáng chút ngạc nhiên rồi cầm lấy chiếc vòng đưa lên xem xét, sau đó nhét vào trong tay áo của hắn.
“Ta biết cô rất biết thức thời, nhưng không biết lại thức thời tới mức này.”
Đáp lại Kỷ Vấn Hành bằng một nụ cười tươi, Vũ Sơ Yến nói: “Ngươi tưởng ta sống được tới bây giờ dễ dàng lắm sao? Bây giờ vòng cũng đã đưa cho ngươi rồi, ngươi sẽ không nuốt lời đấy chứ?”
“Đương nhiên là không! Ghé tai sang đây, ta nói cho cô.”
Vũ Sơ Yến ghé tai vào nghe Kỷ Vấn Hành nói một lát, sau đó hắn rời đi. Trước khi đi còn dặn cô tạm thời né tránh mẹ của hắn trước. Đợi hắn giải quyết ổn thoả sẽ để cho cô được đi lại tự do. Vũ Sơ Yến còn lâu mới đi chọc Kỷ Phương Cơ, cô lại ở tại chỗ ngủ thêm một ngày, ngày hôm sau mới bắt đầu hành trình tạo phản.
Theo lời của Kỷ Vấn Hành nói, nơi nuôi quỷ là nơi tăm tối và nhiều chướng khí nhất vực Tử Vụ. Bởi vì tất cả đều trôi về đó cho nên phải có một loài hải thú có sức mạnh khống chế tâm trí mọi vật mới có thể trấn giữ bên ngoài. Vũ Sơ Yến nghe xong thật sự như mù đi đêm, nhưng cô nhớ đến loài thú có thể khống chế tâm trí của mọi vật...đây liệu có phải là Mị Linh thú hay không?
Nếu như ở gần khu rừng nơi Mị Linh thú sinh sống, vậy chẳng phải gọi là “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hay sao?”. Nhưng vấn đề có thể đi được đến đó mới nan giải. Vũ Sơ Yến suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cô gọi một thị nữ vào phòng, nhân lúc thị nữ không để ý mà tán cho người ta ngất xỉu rồi lột đồ mà mặc.
Sở dĩ Vũ Sơ Yến nghĩ ra cách này là vì cô nhớ tới trước đây xem phim đã từng thấy cảnh như thế. Cho dù ôm tâm lí ăn may, nhưng vẫn phải thử mới biết có được hay không. Sau khi đổi đồ với thị nữ, Vũ Sơ Yến đã giả dạng thị nữ ra ngoài. Cũng may mắn là quần áo của thị nữ có mùi rất nặng nên mùi của cô mới không bị phát hiện.
Vũ Sơ Yến vừa đi vừa núp, tránh né những kẻ có nguy cơ nhận ra cô. Đoạn đường cũng khá thuận lợi, chỉ có điều còn chưa đến được chỗ của Mị Linh thú đã gặp một vật cản đường. Vũ Sơ Yến âm thầm than thở, đúng là chỗ nào cũng có phản tặc. Nhìn cái mớ đen thui nhầy nhụa chắn mất lối đi trước mặt, Vũ Sơ Yến rất muốn co chân chạy trở về.
“Chạy đi đâu?”
Cái mớ nhày nhụa ấy vươn cái thứ như xúc tu đập xuống phía trước mặt Vũ Sơ Yến. Cô run lên một cái, cười khổ quay đầu lại nhìn nó: “Ta không dám làm phiền ngài. Mong ngài hãy thả cái mạng bé nhỏ của ta đi.”
“Đi? Đã bước vào Vô Ảnh Giác của ta mà còn muốn đi sao?”
Vô Ảnh Giác? Vũ Sơ Yến đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm tên Kỷ Vấn Hành kia đã lừa mình. Chỉ có điều nghiêm túc nghĩ lại thì cũng không hẳn là thế. Kỷ Vấn Hành vốn không nói vực Tử Vụ này chỉ có một mình Mị Linh thú là có thể điều khiển tâm trí. Là do cô quá hấp tấp, thiếu suy nghĩ mà thôi.
Vũ Sơ Yến cười giả lả một cái rồi nói: “Không thì ngài muốn thế nào?”
“Chơi trò chơi với ta!”
Vũ Sơ Yến rất muốn chửi thề nhưng hoàn cảnh không cho phép. Cô chỉ đành nín nhịn hỏi: “Trò chơi gì?”
Cái giọng kia khàn khàn vang lên: “Sống hoặc chết!”