Cô Dâu Hải Thần - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:54:12
Lượt xem: 335
Chương 41 (Trao đổi)
Bước chân của Kỷ Vấn Hành khựng lại.
Giang Vy như không thể tin nỗi, oán hận và kinh ngạc nhìn Vũ Sơ Yến, cô ta lẩm bẩm: “Sao có thể?”
“Một d.a.o này là trả thù cho mẹ ta!”
Vũ Sơ Yến rút con d.a.o ra, sau đó được thế đ.â.m vào một nhát nữa. Tay cô nhuốm đầy m.á.u tươi màu xanh tanh tưởi, nước mắt từ khoé mắt chảy xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dao thứ hai, ta trả thù cho Lan.”
“Con người, sao cô lại khó thể đ.â.m ta?”
Giang Vy yếu ớt đưa tay đánh cho Vũ Sơ Yến một cái. Tuy Giang Vy đã sức cùng lực kiệt nhưng cú đánh vẫn làm cho Vũ Sơ Yến đau đớn. Cô rung rẩy, ho khụ khụ mấy tiếng rồi nói: “Giang Vy, ta đã từng nhìn thấy cha của ta g.i.ế.c rắn. Ông ấy nói...giết rắn là phải róc da, sau đó chặt đầu.”
Vũ Sơ Yến dồn hết sức lực lên tay, từ dưới bụng của Giang Vy một đường kéo lên tận cổ. Bụng của Giang Vy giống như được mổ ra một lớp da, cô ta rống lên đau đớn, sau đó rùng mình rồi biến thành một con rắn lớn. Vũ Sơ Yến đột nhiên nở một nụ cười, trong đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn vào khuôn mặt sợ hãi của Giang Vy. Sau đó cô không chần chừ rút d.a.o ra, một cú c.h.ặ.t đ.ầ.u rắn của Giang Vy.
Con d.a.o kia suy cho cùng vẫn là quá bé nhỏ đối với với đầu của Giang Vy. Nhưng nó là d.a.o của Lạc Trì Ngư đưa cho Vũ Sơ Yến thì chắc hẳn đã được bôi thứ gì đó lên. Đầu của Giang Vy lìa khỏi cổ bây giờ đang nằm dưới đất vùng vẫy, Vũ Sơ Yến cúi người xuống, cắm con d.a.o vào giữa đỉnh đầu của cô ta.
Đợi khi cả đầu và mình của Giang Vy đều nằm im lìm, Kỷ Vấn Hành mới bước tới vỗ tay: “Hay lắm, g.i.ế.c hay lắm.”
Hay tay của Vũ Sơ Yến dính đầy m.á.u tươi, cô cũng lảo đảo như muốn ngã. Nhìn sang bên kia, Lạc Trì Ngư đã g.i.ế.c được con quỷ ngư và biến về thành hình người. Hắn đi tới chỗ Vũ Sơ Yến và đỡ cô. Vũ Sơ Yến hai tay run rẩy, đây là lần đầu tiên cô sát sinh cho nên vẫn hơi hoảng loạn. Lạc Trì Ngư xé áo lau vết m.á.u trên tay cho Vũ Sơ Yến, sau đó đưa tay vuốt lưng trấn an cô.
Kì thật lúc này Lạc Trì Ngư cũng đã thấm mệt. Trong mộng của hồ Phục Sinh này, không gian giống như đã bị ai đó điều khiến. Điều đó khiến cho hắn không thể sử dụng sức mạnh triệt để. Chỉ mới g.i.ế.c một con quỷ ngư cũng đã đủ hắn mệt lừ người.
“Lạc Trì Ngư, ngươi đã g.i.ế.c thú cưỡi của mẹ ta. Hôm nay nếu đã đến đây rồi thì hãy c.h.ế.t ở đây luôn đi.”
Kỷ Vấn Hành giữ khoảng cách, bình thản nói. Lạc Trì Ngư lạnh lùng nhìn hắn, ho khan mấy cái rồi nói: “Vậy sao? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh g.i.ế.c ta hay không rồi. Chỉ là một con thú cưỡi, cả Hải giới này có ai không biết nó chỉ nghe lời một mình Vũ Côn tộc mẫu đâu. Nếu như để các bộ tộc khác biết thú cưỡi của Vũ Côn tộc mẫu muốn làm nhục Hải mẫu. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ như thế nào?”
“Đám ngu si kia thì ta không chắc. Nhưng lấy mạng của ngươi thì hôm nay ta chắc rồi.”
Kỷ Vấn Hành vừa dứt lời đã vung roi ra đánh. Sợi roi kia vun vút trong không trung như vô cùng nặng nề. Mũi roi nhọn hoắt sáng bóng, thân roi bám đầy gai nhọn, nhìn như là đuôi của một con quỷ ngư nào đó. Lạc Trì Ngư đưa gậy xương cá đỡ đòn, hai thứ vũ khí va chạm vào nhau đánh choảng một tiếng, không gian như muốn bị bóp méo.
Vũ Sơ Yến ngồi xuống ôm đầu né tránh. Lạc Trì Ngư chỉ mới một đòn đã lảo đảo về sau mấy bước. Kỷ Vấn Hành thu roi về, hắn nói: “Với cái sức lực đó của ngươi mà cũng dám hống hách sao, anh trai?”
“Nói nhiều quá! Kỷ Vấn Hành, ngươi nói nhiều y như phụ nữ vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-hai-than/chuong-41.html.]
Lạc Trì Ngư lấy lại tư thế, xông tới đánh Kỷ Vấn Hành. Vũ Sơ Yến không dám nhìn lên, chỉ nghe xung quanh như muốn sụp đổ, tiếng vũ khí va vào nhau đau đầu nhức tai. Lạc Trì Ngư rõ ràng ở trong không gian bí bách này chẳng thể sử dụng được Vẫn ngọc. Vì vậy Kỷ Vấn Hành cho rằng hắn thật sự vẫn chưa lấy lại được Vẫn ngọc.
Đánh nhau một lát, Lạc Trì Ngư bị đánh văng xuống đất, mũi roi của Kỷ Vấn Hành đang kề trên cổ của Lạc Trì Ngư. Vũ Sơ Yến mở mắt, cô hốt hoảng khi nhìn thấy Lạc Trì Ngư thương tích đầy mình, m.á.u tươi trào khỏi miệng. Lẽ ra hắn không nên khinh địch như thế, lẽ ra hắn không nên manh động khi đang ở một nơi mà hắn không hiểu như thế nào.
“Lạc Trì Ngư, ngươi có lời nào trăn trối không?”
Kỷ Vấn Hành nở một nụ cười mị hoặc, ánh mắt không che giấu được nỗi đắc ý. Lạc Trì Ngư ho khan mấy tiếng, lấy tay quẹt vết m.á.u trên miệng, từ chối trả lời. Biểu cảm của Vũ Sơ Yến lúc này hết sức kì diệu, cô cho rằng Lạc Trì Ngư bị đánh đến hỏng cả đầu óc rồi.
Kỷ Vấn Hành ngửa mặt lên cười ha hả, cười giống như hắn chưa từng được cười bao giờ. Sau khi cười đến thoả mãn hắn mới nói: “Lạc Trì Ngư, ngươi không ngờ ngươi lại có ngày hôm nay chứ gì?”
“Ngươi đắc ý cái gì? Một đứa con hoang mà cũng muốn làm Hải thần ư, ngông cuồng.”
Lạc Trì Ngư giống như đã nghỉ ngơi xong, hắn đột ngột nắm lấy dây roi, đứng hẳn dậy giằng co với Kỷ Vấn Hành. Bàn tay hắn đã nhuốm đầy m.á.u tươi, hắn nắm chặt mũi roi, bay đến đá cho Kỷ Vấn Hành một cú vào ngực. Kỷ Vấn Hành lảo đảo suýt ngã, dây roi đứt lìa làm đôi khiến cho Kỷ Vấn Hành ngã ngửa hẳn xuống đất.
Lạc Trì Ngư được thế xông tới thì mặt đất đột nhiên như sắp cuộn tròn lại. Vũ Sơ Yến bên này đang hoảng loạn chạy qua chạy lại. Lạc Trì Ngư nhớ tới cô, hắn vừa quay đầu lại đã bị Kỷ Vấn Hành đ.â.m vào lưng một nhát. Vũ Sơ Yến mở to hai mắt nhìn Lạc Trì Ngư ngã sấp xuống đất, nửa sợi đầu roi trên tay Kỷ Vấn Hành đã biến thành một cây kiếm ngắn đ.â.m vào lưng của Lạc Trì Ngư.
Kỷ Vấn Hành dùng Vũ Sơ Yến để đánh lừa Lạc Trì Ngư, một hành động đáng giận nhưng lại rất khôn ngoan. Ngay lúc này, Kỷ Vấn Hành rút cây kiếm ngắn ấy ra, muốn đ.â.m vào cổ của Lạc Trì Ngư.
“Lạc Trì Ngư, ngươi có biết đây là thứ gì không? Nó không phải là đuôi quỷ ngư bình thường, nó là đuôi của chúa quỷ ngư ở đoạn biển Vĩnh Tử. Nó là thứ duy nhất mà ông ta để lại cho ta. Nay ta dùng nó để g.i.ế.c ngươi, không biết ông ta sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?”
Kỷ Vấn Hành như một kẻ điên khi nhắc tới cha của hắn. Ngay cả dáng vẻ yêu nghiệt vốn có hắn cũng đánh mất. Hắn giống như sợ chỉ chậm một giây thôi thì cơ hội này sẽ biến mất, cho nên lập tức vung kiếm lên muốn đâm. Vũ Sơ Yến khó nhọc đi tới, cô lấy Vân Xuyên tự từ trong vòng ngọc ra rồi hét lớn: “Kỷ Vấn Hành, ngươi không được g.i.ế.c hắn.”
Quả nhiên hét lớn sẽ có hiệu quả, Kỷ Vấn Hành tạm thời dừng tay, hắn đỏ mắt quay lại nhìn Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến thở phào, cô nói tiếp: “Ngươi nhận ra nó mà đúng không? Không sai, nó là Xuyên Vân tự.”
“Làm sao ngươi có được nó?”
“Làm sao ta có được nó không quan trọng. Bây giờ chúng ta trao đổi, dùng nó đổi lấy Lạc Trì Ngư, ngươi thấy sao?”
Vũ Sơ Yến không hề kinh sợ trước dáng vẻ hung thần sát ác của Kỷ Vấn Hành. Cô đã tự nhủ rằng phải mạnh mẽ, nếu không sẽ rất khó có thể tiếp tục sống sót. Bàn tay nắm chuôi kiếm của Kỷ Vấn Hành siết chặt đến rung rẩy, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngu ngốc! Ta g.i.ế.c luôn ngươi rồi lấy lại nó.”
“Kỷ Vấn Hành, ngươi ngây thơ quá. Nếu như ta đã trộm được nó ắt sẽ biết cách sử dụng nó. Nếu như bây giờ ngươi g.i.ế.c chồng ta, ta sẽ ra ngoài nói hết với tất cả các bộ tộc của Hải giới. Đến lúc đó bọn họ sẽ quy phục Xuyên Vân tự. Cho dù ta có sai khiến bọn họ làm điều gì quá đáng, bọn họ cũng hiểu cho nỗi lòng người vợ bị mất chồng là ta. Còn ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn không được làm Hải thần như ngươi mong muốn.”
“Được! Thông minh lắm, ta rất thích người thông minh như cô. Muốn ta thả hắn ra cũng được thôi, trừ phi còn một điều kiện nữa.”
Kỷ Vấn Hành lại cười, Vũ Sơ Yến nặng nề hỏi: “ Điều kiện gì?”
“Cô, đi với ta đến vực Tử Vụ.”