Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Dâu Hải Thần - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:48:25
Lượt xem: 419

Người phụ nữ tóc trắng tuyệt đẹp kia là mẹ của Kỷ Vấn Hành ư?

Lạc Trì Ngư nói xong thì ném trả dây roi lại cho bà ta, sau đó nắm lấy cổ tay Vũ Sơ Yến kéo đi. Dù Vũ Sơ Yến có muốn ngoái đầu lại nhìn cũng không dám. Lạc Trì Ngư này chưa biết lúc nào sẽ phát điên mà cắn cho cô một cái.

“Con người hạ đẳng!”

Tiếng bà ta ngạo nghễ vang lên ở phía sau, Lạc Trì Ngư quay đầu lại, giấu trong ánh mắt một tia sát khí, hắn nói: “Bà ghen tị với con người đi, bởi vì bọn họ đều được làm Hải mẫu. Còn cao quý như bà cũng chỉ có thể mang con hoang mà thôi.”

Vũ Sơ Yến không cần quay đầu nhìn cũng biết sắc mặt của bà ta trông như thế nào. Chỉ là không ngờ rằng Lạc Trì Ngư này lại có thể nói ra những lời đó.

“Con người hạ đẳng xứng với ngươi lắm, Hải thần!”

Lạc Trì Ngư không đếm xỉa nữa, mà lúc này các Hải binh và thị nữ đều đã hoạt động trở lại, Lan vội vã đi theo phía sau hai người. Lạc Trì Ngư càng đi càng nhanh, Vũ Sơ Yến vừa vùng vẫy vừa khó chịu nói: “Mau buông ra, ngài làm ta đau đó.”

Lạc Trì Ngư không buông, hắn nhìn Vũ Sơ Yến một cái rồi dứt khoác ôm cô lên bằng một tay, mặc cho cô ra sức vẫy đạp.

“Ngài muốn làm gì?”

Vũ Sơ Yến bị ném lên giường, phản ứng đầu tiên của cô là bò sát vào cuối giường. Tuy cô biết rằng chuyện này vốn không thể tránh khỏi, cô chỉ là một con người yếu ớt không có sức phản kháng. Nhưng đến bất thình lình thế này khiến cô không tránh khỏi hoang mang.

Mà trông vẻ mặt của Lạc Trì Ngư lúc này cũng không phải là đang hưng phấn gì cho cam. Mặt hắn chỉ thiếu điều nhăn nhúm lại như cái quạt gấp thôi. Hắn phi thân lên giường, nhìn Vũ Sơ Yến mà nói: “Ta lấy lại Vẫn ngọc.”

Lạc Trì Ngư đè được Vũ Sơ Yến ra giường, dùng chân hắn khoá chân cô lại. Hai tay hắn bạo lực giữ chặt khuôn mặt cô, sau đó kề môi hắn vào môi cô. Không hiểu vì sao, trong lòng Vũ Sơ Yến lúc này rối bời, một cảm giác xót xa dâng lên. Có trời mới biết Lạc Trì Ngư muốn làm cái gì, hắn cứ như mèo vờn chuột, vờn mãi chả ra được cơm cháo gì. Môi người ta còn chưa hôn được, đến quần áo cũng chẳng buồn cởi, nói chi đến việc giao hợp.

May mà Vũ Sơ Yến lúc này đang bận đau buồn, nếu không chắc cô phải nguyền rủa hắn dã man lắm. Lạc Trì Ngư còn chưa làm nên cơm cháo gì, lúc này có một Hải binh đã chạy vào bẩm báo. Lạc Trì Ngư rời giường, sửa sang quần áo rồi có chút bực bội hỏi: “Có chuyện gì?”

Hải binh lúc này mới len lén nhìn Vũ Sơ Yến đang nằm trên giường với quần áo xộc xệch thì hoảng sợ nói: “Bẩm Hải thần, người của vực Tử Vụ đã tấn công lên núi Xuyên Mộc.”

“Sơn thần đâu?”

“Sơn thần bị thương vẫn chưa khỏi hẳn. Mật báo nói núi Xuyên Mộc có phản đồ, một vài bộ tộc đã cấu kết với vực Tử Vụ.”

Lạc Trì Ngư giật giật đuôi mày: “Vũ Côn tộc, đám c.h.ế.t tiệt này. Đi, triệu tập Hải binh cùng ta lên núi.”

Vũ Sơ Yến từ lúc nào đã nhảy khỏi giường, ý đồ muốn chạy. Lạc Trì Ngư vẫn không quên cô, hắn quay lại nói với thị nữ: “Canh giữa Hải mẫu ở trong phòng, không được phép ra ngoài.”

Lạc Trì Ngư bước ra khỏi phòng, Vũ Sơ Yến chạy phía sau đã bị hắn vung tay đóng cửa. Vũ Sơ Yến đụng đầu vào cánh cửa, cô nhìn bóng dáng Lạc Trì Ngư đi khuất, liên tục lấy tay đập cửa: “Lạc Trì Ngư, thả ta ra. Lạc Trì Ngư..”

Vòng ngọc trên tay cô va chạm với cánh cửa khiến cả căn phòng vang vọng đến méo mó. Lan và các thị nữ trong phòng đều quỳ rạp xuống đất bịt tay đau đớn. Vũ Sơ Yến nhận ra điều đó, cô chỉ dùng tay phải để đập, đập một lát cũng đã thấm mệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-hai-than/chuong-24.html.]

Vũ Sơ Yến cũng chẳng thể kêu khóc mãi, cô quay lại giường, gọi Lan xem vết thương trên trán mình. Kì thật cú đụng kia khá mạnh, lúc ấy cô còn cảm thấy rất đau, nhưng hiện tại không có bất cứ dấu vết bầm tím nào. Có lẽ đây là một loại đãi ngộ mà Hải mẫu có được nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Vũ Sơ Yến trèo lên giường nằm, cô vẫn suy nghĩ về việc gặp Vũ Côn tộc mẫu kia. Không lẽ bà ta chỉ đang lợi dụng cơ hội giữ chân Lạc Trì Ngư để bọn họ kéo nhau lên núi ư? Vũ Sơ Yến không biết đang nghĩ đến điều gì, cô gọi một thị nữ tới hỏi: “Ngươi có biết một người dưới Hải giới này là bao nhiêu ngày ở trên bờ hay không?”

Thị nữ mặt ngu ngơ cố nhớ lại gì đó, một lát mới nói: “Thần chưa lên bờ bao giờ, nhưng nghe đại tướng nói một ngày ở đây bằng một tháng ở trên bờ.”

Vũ Sơ Yến thoáng kinh ngạc, cô đã biết thời gian ở đây dài hơn trên bờ nhưng không ngờ lại dài hơn đến như vậy. Nói thế, hẳn là Tô Mục Dương đã bị thương gần một năm rồi nhưng vẫn chưa khỏi. Cũng phải thôi, thiếu mất một cái xương sườn há có phải là chuyện nhỏ.

Vũ Sơ Yến không hiểu Tô Mục Dương thiếu nợ Lạc Trì Ngư điều gì, đáng để hắn rút mất một cái xương sườn. Cô thật sự không hiểu mối quan hệ của bọn họ như thế nào. Lạc Trì Ngư vì sao khi nghe tin Tô Mục Dương gặp nạn lại khẩn trương tới như thế. Hai người bọn họ thật sự không hề bị vướng mắt bởi cô. Là bởi vì bọn họ đều là thần sao, là bởi vì bọn họ phải cai quản một vùng đất cho nên mới như thế sao.

Vũ Sơ Yến vốn không thông minh cũng không xinh đẹp, nhưng cô rất lí trí, biết lấy chuyện lớn làm trọng. Nếu như cô đã gả về Hải giới, đã gánh trách nhiệm của cả làng Vũ Trạch thì đương nhiên cô không thể tùy hứng. Nếu như lỡ chọc giận Lạc Trì Ngư, hắn sẽ phát điên mà dẫn nước phá tan cả làng mất.

Là bởi vì hiểu chuyện như thế nên Vũ Sơ Yến mới được chọn làm cô dâu của Hải thần chăng?

Tuy rằng như thế nhưng Vũ Sơ Yến không thể không lo lắng thấp thỏm. Một phần là lo lắng cho Tô Mục Dương, một phần lo cho Lạc Trì Ngư vẫn chưa lấy lại được Vẫn ngọc. Phần còn lại lo cho cha mẹ cô và làng Vũ Trạch.

“Đại tướng Chu Phục Sinh đâu? Gọi hắn đến hộ tống ta lên bờ.”

Vũ Sơ Yến trong lòng không yên, cô không thể ngồi chờ mãi như thế này. Thị nữ khom người nói: “Bẩm Hải mẫu, đại tướng không thể rời khỏi Hải cung, đó là mệnh lệnh.”

“Rùa thần đâu?”

“Rùa thần đã theo Hải thần rồi, bây giờ chỉ có thần thôi.”

Một giọng nói nữ từ đâu đó vọng vào, Vũ Sơ Yến quay đầu tìm kiếm: “Là kẻ nào?”

Từ trong đám san hô đi ra một người phụ nữ, bóng dáng này vô cùng quen thuộc. Vũ Sơ Yến thốt lên: “Hải Ly?”

Hải Ly chắp tay lên n.g.ự.c nói: “Chính là thần, không ngờ trí nhớ của Hải mẫu tốt thật.”

“Không cần nói nhiều, hiện tại ta cần về thăm nhà, nếu không lòng ta sẽ không yên. Yên tâm đi, nếu như ta có ý đồ gì, ngươi chỉ cần trói ta lại là xong.”

Vũ Sơ Yến đã xuống hẳn giường, và cũng đã sửa sang quần áo. Quần áo của cô mặc bây giờ có chút giống với Lạc Trì Ngư, đều là lụa tơ tằm màu đen, khi bước đi rất nhẹ nhàng. Trên tai còn đeo trang sức hình dáng vây Thuồng Luồng, đầu tóc cũng được búi lên non nửa, cho nên lúc nhìn thấy Vũ Côn tộc mẫu kia đeo vây Thuồng Luồng cô mới đoán bà ta không phải dạng bình thường. Nhìn chung, bây giờ Vũ Sơ Yến trông cũng chẳng khác gì mấy bức vẽ thần tiên trong truyện liêu trai.

Hải Ly mở cánh cửa phòng, cô ta nói: “Hải mẫu không cần lo lắng, thần tự có quyết định.”

Hải Ly đưa Vũ Sơ Yến lên bờ bằng đường tắt. Hai bọn họ cưỡi trên lưng một con cá ba đuôi to tướng, Vũ Sơ Yến lảo đảo suýt ngã mấy lần. Hải Ly thoáng nhìn cô, tỏ ra khinh thường, nhưng Vũ Sơ Yến không đâu rảnh hơi mà quan tâm. Dù sao một con người bình thường là cô gả đến đây, ngay cả thị nữ còn đố kị huống chi là các nữ tướng xinh đẹp thế này.

Đoạn đường tắt cũng thật không an toàn, Hải Ly phải đánh g.i.ế.c vài chập với tiểu tặc mới miễn cưỡng lên được trên bờ. Những tưởng ở Hải giới này ai ai cũng phải phục tùng Hải thần nhưng xem ra không phải vậy. Có rất nhiều phản đồ, hải tặc, Lạc Trì Ngư kia quả thật làm thần cũng không dễ dàng một chút nào. Mà cô dâu của Hải thần không chút sức mạnh là cô càng nguy hiểm hơn. Bọn chúng không đấu được Hải thần ắt sẽ tìm cô tính sổ. Nếu như cô dám đi lung tung ở đây nhất định sẽ được lãnh đủ cho xem.

Vừa bước qua một đoạn biển yên bình, phía nước sóng nước cuồn cuộn không nhìn thấy gì. Vũ Sơ Yến có thể nhìn thấy ở ngã rẽ, phía bên yên bình chính là đến chỗ đậu thuyền ma, có thể về nhà cô. Nhưng Hải Ly lại đột nhiên khiển con cá về phía sóng nước cuồn cuộn. Vũ Sơ Yến dự cảm không lành, mà lúc này cô len lén nhìn Hải Ly, thấy cô ta trên môi nở một nụ cười quái dị.

Loading...