Cô Dâu Hải Thần - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:44:19
Lượt xem: 586
Tuy rằng bác sĩ nói do cô hoảng sợ quá nên đầu óc mới có những kí ức đáng sợ như thế. Ông ta còn đinh ninh rằng đầu óc cô bị hơi chập mạch, cho nên cho dù cô có kể cái gì thì cũng không có ai tin. Nhưng Vũ Sơ Yến vô cùng buồn bực, cô không nghĩ mình bị như lời bác sĩ nói. Những kí ức bên trong động rắn đó quả thật cho tới bây giờ còn vô cùng sinh động.
Tô Mục Dương, hắn lại rất có thể là Sơn thần. Mà con Thuồng Luồng hoá người kia liệu có phải là Hải thần hay không?
“Vũ Sơ Yến!”
Vũ Sơ Yến đã cố phớt lờ tiếng gọi, cho đến khi gọi lần thứ hai thì cô không thể giả bộ không nghe được nữa.
“Ai?”
Vũ Sơ Yến xoay quanh hỏi, không thấy tiếng trả lời, nhưng cô lại nhìn thấy mẹ cô đang đứng dưới đất vẫy tay gọi mình. Là bà đã gọi cô ư, nhưng mà có nhất thiết phải gọi đã họ lẫn tên thế không?
“Vũ Sơ Yến, xuống đây!”
Không phải chứ, mẹ gọi con mà dùng cả họ lẫn tên sao. Nhưng Vũ Sơ Yến cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Nếu là hoạ thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi. Sau khi ra khỏi cổng rào, cô đi chỗ bà Trần Tuyết đang đứng bên ngoài gọi cô. Vũ Sơ Yến cẩn thận quan sát nhưng không phát hiện ra điều gì khác lạ.
“Mẹ, sao mẹ lại ở ngoài này?”
Vũ Sơ Yến hỏi, Trần Tuyết nắm lấy tay trái của cô nhưng đột nhiên rụt lại, sau đó nắm sang tay phải. Vỗ vỗ vào mu bàn tay Vũ Sơ Yến, Trần Tuyết nói: “Đi, mẹ đưa con đến chỗ này.”
Vũ Sơ Yến thấy hành động của Trần Tuyết có chút quái lạ. Nhưng cô nhìn xuống cổ tay mình, rõ ràng là không thấy gì cả, cổ tay cô trống trơn. Sau đó cô lại ngao ngán nhìn lên bầu trời, lúc này mặt trời đã lặn xuống biển, bóng tối sắp kéo đến. Sao lại cứ nhất định phải đi vào buổi tối cơ chứ. Kì thật, cô bắt đầu có một nỗi sợ hãi với buổi tối.
“Mẹ, ngày mai đi có được không? Bây giờ trời đã tối rồi mà.”
Vũ Sơ Yến vừa dò hỏi vừa quan sát sắc mặt của Trần Tuyết, nhưng bà vẫn bình thường nói: “Việc gấp, không đi bây giờ không được.”
“Vậy...để cha cho người đưa chúng ta đi. Dù sao buổi tối không an toàn.”
Vũ Sơ Yến hành động dứt khoác, vừa dứt lời đã quay lưng muốn vào nhà. Tức thì, Trần Tuyết siết cổ tay cô ngăn lại. Vũ Sơ Yến có hơi đau, mẹ cô sức khoẻ yếu như vậy, căn bản là không có khả năng làm cô đau đến như thế. Đột nhiên, bà nở một nụ cười kì quái rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi nhanh thôi. Ngoan nào con gái!”
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Vũ Sơ Yến, cô cười gượng, khẽ gật đầu. Cho dù vừa mới thoát c.h.ế.t ra nhưng Vũ Sơ Yến vẫn quyết tâm nhảy vào nguy hiểm. Cô cảm thấy, cuộc đời mình quả thật đã qua rất nhiều chuyện ly kỳ. Nếu như đã vậy, cô cũng không ngại tiếp tục tìm hiểu xem đến cùng là vận mệnh của cô đã bị thứ gì ám toán.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, nhưng Vũ Sơ Yến cũng không chắc chắn Trần Tuyết không phải là mẹ cô. Chỉ là hiện tại, cô cảm thấy xung quanh mình không có bất cứ thứ gì là thật cả. Mọi thứ diễn ra nhanh và bất ngờ đến mức cô mơ mơ hồ hồ. Đi được một lúc về phía chân núi, Vũ Sơ Yến cảm thấy phía sau lưng mình có chút lạnh lẽo. Cô ngoái đầu nhìn lại, thì ra mặt trời đã lặn xuống biển từ lúc nào.
“Con gái, nhìn gì thế?”
Nghe thấy tiếng nói, Vũ Sơ Yến quay lại thì thôi ôi...Trên tay Trần Tuyết vốn không có bất cứ thứ gì thì bây giờ đã có một chiếc đèn. Ngọn lửa trong đèn màu tím nhạt kì lạ, không biết là dùng loại tạo lửa nào để duy trì. Chưa hết ngạc nhiên, rõ ràng lúc nãy còn chưa đi đến chân núi sao bây giờ như đã lạc vào rừng rồi?
Vũ Sơ Yến giật thót tim, cô nhìn về phía biển thì đã không còn là biển. Hai người đã hoàn toàn đi vào rừng, cảm giác hụt hẫng như vừa mới nghoảnh đầu đã đánh mất đi một thứ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-hai-than/chuong-11.html.]
“Sao lại thế này?”.
Nhìn bóng lưng Trần Tuyết đã đi về phía trước, Vũ Sơ Yến lẩm bẩm một tiếng rồi vội chạy theo. Cô vừa chạy vừa quan sát xung quanh, đây vừa giống là khu rừng lại vừa không giống. Cây cối xung quanh bạt ngàn, thoạt nhìn như cánh rừng nhưng thật ra nó không hề có không khí. Những lá cây kia không rũ xuống theo lẽ thường, ngay cả những cây nhỏ dại dưới gốc cây lớn cũng thế. Bọn chúng đều vểnh ngược lên đung đưa qua lại.
Dù là trong rừng vào ban đêm, chỉ có một ánh đèn mờ mà Trần Tuyết đã cầm đi xa nhưng khu rừng vẫn có ánh sáng le lói. Vũ Sơ Yến khựng bước chân, quan sát kĩ càng một lượt. Nơi đây quả thật không phải trên cạn, đây là một khu rừng dưới nước. Nếu nhìn kĩ, xung quanh sẽ có rất nhiều sinh vật nước đang bơi lượn.
Đột nhiên như thấy có vật gì đó khuất sau mấy gốc cây to, Vũ Sơ Yến lên tiếng gọi: “Ra đây đi!”
Chỉ đợi như thế, ở phía sau những gốc cây to gần đó bơi ra những sinh vật đẹp đẽ như loài bươm bướm trên cạn. Chúng cũng vươn cánh bơi trong nước như bươm bướm, những ánh sáng kia chính là những đốm sáng của đôi mắt chúng và trên cánh. Trước đây cô chỉ biết có loài sao biển là có thể phát sáng. Nào đâu đã biết trong biển lại có loại sinh vật xinh đẹp thế này.
“Bà là ai?”
Vũ Sơ Yến không quên chuyện chính, cô nắm trong tay một con bướm phát sáng kia, vừa với gọi bóng người sắp khuất. Bước chân người đó khựng lại, sau đó quay đầu trở lại phía cô. Trái tim trong lồng n.g.ự.c Vũ Sơ Yến đập nhanh hơn một nhịp, kích động đến siết chặt tay. Trần Tuyết mà cô xem là mẹ kia bây giờ đã thả đèn khỏi tay, sau đó lột mảnh da trên mặt xuống. Chưa hết, người đó còn lột cả da tay chân, lộ ra một người hoàn toàn khác, là một người đàn ông.
Chả trách, giọng nói lại kì quặc như thế. Người đàn ông đó trông không khác với con người cho lắm, chỉ là da dẻ hơi xấu xí một chút. Ông ta chỉ tay vào con bướm mà cô cầm trên tay rồi nói: “Nó là Mị Linh, loài bướm cực độc của Hải giới. Một khi có kẻ xâm nhập vào khu rừng này để tiến vào bên trong Hải cung sẽ bị Mị Linh làm điên đảo thần hồn mà tự g.i.ế.c chính mình. Nhưng cô lại không hề hấn gì với mê lực mà nó đã tạo ra, thậm chí còn có thể nắm được nó trong tay.”
Nói một tràng giang đại hải như thế người quảng cáo đang giới thiệu sản phẩm. Vũ Sơ Yến khó chịu nói: “Rốt cuộc ông đang muốn nói cái gì?”
Người đàn ông nhìn vẻ mặt khó chịu của Vũ Sơ Yến, dõng dạc nói tiếp: “Ta là Rùa thần, có thể xem là tướng lớn nhất dưới trướng của Hải thần. Hôm nay mạo phạm dẫn cô xuống đây là vì muốn kiểm chứng một thứ.”
“Thứ gì? Đám thần các người làm việc cậy thế như vậy sao?”
“Mong cô bớt giận, Hải giới đoán rằng cô chính là người có mệnh cô dâu của Hải thần. Nhưng hiện tại xem ra suy đoán đó không hề sai. Cô có thể thở dưới nước, lại không bị yêu thú làm hại, hiện tại còn có thứ quan trọng nhất đang nằm trên tay cô.”
Người đàn ông thái độ vô cùng lễ phép, lúc nói chuyện luôn có ý cúi người. Ông ta đang chỉ vào cổ tay trái của Vũ Sơ Yến.
“Nói láo, trên tay ta làm gì có vật gì...”
Vũ Sơ Yến không thể tin nổi, vừa nói vừa nhìn xuống cổ tay trái của mình. Ngay lúc này cô thoáng giật mình mà bỏ dở câu nói, bởi vì trên cổ tay trái của cô lúc này xuất hiện một chiếc vòng ngọc mà xanh nhạt tuyệt đẹp. Chiếc vòng ấy ở trong nước lại càng phát sáng, hệt như viên ngọc quý giá sáng chói giữa lòng đại dương.
“Đây là thứ gì?”
Vũ Sơ Yến kinh ngạc hỏi, người đàn ông vội cung kính nói: “Đó là vòng ngọc định tình. Trên thế gian này chỉ có cô dâu của Hải thần mới có thể đeo được nó.”
“Cô dâu...Hải...thần?”.
Giờ đây Vũ Sơ Yến nói còn không tròn câu. Cô và Hải thần kia cũng nghiệt duyên quá rồi. Ban đầu vô duyên vô cớ bị bắt đi tế thần thay, may mắn mới được cứu sống. Bây giờ lại còn có cái gì mà mệnh cô dâu Hải thần. Vũ Sơ Yến không khỏi nhớ tới những gì xảy ra trong đền Hải thần và những chuyện kinh khủng sau đó mà nuốt khan một cái.
Không làm cô dâu Hải thần gì hết! Tất cả là tại cái vòng quỷ quái này, đập xong là được chứ gì. Vũ Sơ Yến vừa nghĩ xong thì lập tức dùng hết sức bình sinh đập cái vòng vào trong gốc cây. Tiếng va chạm vang lên “choang” một tiếng làm rung chuyển cả cánh rừng. Tội nghiệp Mị Linh và những loài sinh vật khác ra sức tháo chạy bạt mạng.
Người đàn ông thất điên bát đảo quỳ rạp luôn xuống đất, chỉ thiếu điều dập đầu mà nói: “Hải mẫu tương lai, xin cô rủ lòng từ bi thương xót sinh linh của nơi này. Chiếc vòng đó là vật quý giá, lại có sức mạnh ghê gớm, cô nhất định không được đập lung tung.”