Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 96
Cập nhật lúc: 2024-11-04 17:59:31
Lượt xem: 9
Rất nhanh, ba Cố đã từ trên lầu đi xuống, đem một chiếc chìa khóa tinh tế đưa cho cô.
Bởi vì mẹ cô rất thích chơi đàn, vì vậy ba Cố đặc biệt cho người thi công một căn phòng để chơi đàn chuyên nghiệp ở nhà, trang trí thuần phong cách Châu Âu, đến cả chìa khóa phòng cũng làm một cách tinh tế không kém.
Cố Cửu Từ mở cửa phòng chơi đàn ra, bên trong lại không như cô nghĩ toàn là bụi bẩn, mà ngược lại tất cả đều như mới, dường như mới như ngày hôm qua cô cùng mẹ tập đàn ở đây.
Cô cầm lấy đàn violon, đứng bên cạnh cây dương cầm, tựa như năm đó, đứng ở phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng kéo động lên.
《 The Blue Danube 》 vang lên nháy mắt, giống như về tới mấy năm trước, mẹ ngồi bên đàn piano vì cô đệm nhạc, cười như vậy ôn nhu.
Tiếng đàn xuyên thấu qua cửa sổ truyền tới trên lầu phòng ngủ chính, ba cô ngồi ở phía trước cửa sổ, trong tay ôm một cái khung ảnh, rơi lệ đầy mặt.
Trong khung ảnh đó là bức ảnh cuối cùng của Tô Vân Triều.
Nhớ lại những chuyện đã qua, sao chỉ có một mình cô chứ?
Cố Cửu Từ chọn cây violon mà ông cụ Hoắc đã tặng cho cô, bảo anh hai đưa cô về Hoàng Cư.
Lần này, cô đã nhớ là tối nay phải cùng đại ma vương ăn cơm.
Thời gian làm hồ sơ nhập học vào trường đại học nước ngoài sớm hơn so với trường đại học trong nước, Cố Cửu Từ cũng vì lo bản thân không quen tay, dù gì đại ma vương vẫn chưa về nên cô ở phòng khách thuận tiện luyện tập một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/96.html.]
7 giờ tối, Hoắc Minh Triệt đang đi trong vườn thì nghe thấy âm thanh quen thuộc liền đột nhiên đứng lại, dọa Chiến Anh đang đi phía sau mặt biến sắc, cảnh giác mà nhìn vào trong nhà.
"Chủ nhân, sao thế?"
"Không có gì, cậu lui xuống trước đi."
Nga
Hoắc Minh Triệt không nhìn Chiến Anh mà ánh mắt dồn về phía hành lang cửa, cứ lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng của người con gái đang chơi đàn trong phòng khách.
Chiến Anh hiểu chuyện rời đi, Hoắc Minh Triệt nhẹ nhàng đi vào, chậm chậm tiến lại gần, trong đôi mắt sâu thẳm của anh không nhìn thấy gì là cảm xúc, chỉ là hai tay thả lỏng xuống, từ từ nắm c.h.ặ.t t.a.y giống như đang kiềm chế cảm xúc gì đó. Cố Cửu Từ đang chìm đắm vào trong tiếng đàn, kết thúc bài hát, cô thở ra mãn nguyện, vừa quay người thì nhìn thấy đại ma vương đang đứng phía sau, cười cười đứng lên mà đi về phía anh ta, quở trách mà nói.
"Anh về lúc nào vậy? Sao một tiếng động cũng không có?"
"Rất hay."
Anh khẽ mở miệng, nhìn cô một cách sâu xa.
"Phải không? Em cũng cảm thấy không tệ, đã không đụng đến đàn vài năm rồi mà hôm nay luyện thử, vẫn may chưa quên hết."