Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 364
Cập nhật lúc: 2024-11-18 12:38:46
Lượt xem: 4
Cũng chỉ vì ba tốt bụng, mới để họ ở chùa trong nhà chúng ta suốt ba năm!"
Anh hai chẳng nể nang gì phun ra, anh đã sớm không ưa hai mẹ con này rồi, ban đầu nếu không phải vì A Từ thích, anh đã có một ngàn cách thức thổi bay hai người đi, làm sao lại có thể dễ dàng dung túng tha thứ cho mẹ con họ đến tận hôm nay.
"Vậy ra mọi người đều biết bọn họ có vấn đề... Chỉ có em thật sự quá ngu ngốc."
Cố Cửu Từ cong môi tự chế giễu, trong lòng lại dâng lên một làn sóng tội lỗi.
"A Từ bây giờ nhìn rõ bọn họ là người thế nào rồi thì cũng không tính là muộn, tóm lại em cứ tránh xa bọn họ một chút, anh hai sẽ tìm cách đuổi họ đi!"
Anh hai nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cô.
"Không! Quả do chính tay e dưỡng ra, vẫn là để e tới động thủ tự mình thu thập đi!"
Trong bệnh viện, Hứa Vận Nhi làm kiểm tra toàn diện xong, Tô Phù Dung đặc biệt đặt một phòng bệnh VIP dành riêng cho cô ta.
Bác sĩ mang kết quả tới, Tô Phù Dung lập tức lo lắng ra đón.
“Bác sĩ, tình trạng con gái tôi thế nào rồi? Bên trong có chấn thương gì không?”
Bác sĩ kia nhanh chóng đảo mắt, sau đó nhàn nhạt trả lời:
“Đến mô mềm cũng không bị thương, còn nói gì đến chấn thương nội tạng. Tất cả đều chỉ là vết thương ngoài da, mua chút dầu hoa hồng về nhà thoa qua là được. Yên tâm đi, mọi chức năng trong cơ thể đều hoạt động rất tốt.”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/364.html.]
Tô Phù Dung nghe vậy, khẽ cau mày, không hài lòng lẩm bẩm:
“Bác sĩ, không phải ông đang giải thích quá chung chung sao? Trên mặt con gái tôi vẫn còn tới mấy vết rách vì bị móng tay con ả đê tiện đó cào qua, sau này có thể để lại sẹo không? Trong tương lai nó còn phải trở thành một ngôi sao lớn đấy!”
Bác sĩ hít vào một hơi thật sâu, cố nén cơn giận dữ.
“Mấy vết rách này quả thực rất nghiêm trọng.”
Tô Phù Dung vừa nghe thấy, đột nhiên trở nên hoảng hốt căng thẳng.
“Nghiêm trọng đến mức nào? Khi nào con bé khỏe lại được? Ông yên tâm, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhà họ Cố chúng tôi có tiền!”
Trong tiềm thức, bà ta đã tự coi mình là một thành viên của Cố gia, hoặc cũng có thể nói rằng ở trong mắt bà ta, cả Cố gia sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay bà ta.
“Nghiêm trọng đến mức chỉ cần hai người đến chậm một chút, vết thương này liền lành trở lại.”
Bác sĩ giễu cợt ném ra một câu, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Sắc mặt Tô Phù Dung hết xanh lại chuyển đỏ, cuối cùng tức giận mắng một câu:
“Cái thứ gì vậy chứ!”