Cố Cửu Từ Hoắc Minh Triêt-đại lão sủng ngọt thê tận trời - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:41:01
Lượt xem: 29
Cố Cửu Từ tròn mắt nhìn. Giống như kiếp trước, nhị ca Cố Thất đến sân bay tìm cô để báo tin.
Nhưng kiếp trước, khi nhị ca vừa rời đi thì Hoắc Minh Triệt đến. Kiếp này lại khác đi sao? Có lẽ sự trọng sinh của cô đã dẫn đến chuỗi thay đổi tương lai không lường trước?
Cô cảm thấy như mình không đứng trong sân bay, mà là ở tầng sâu nhất của địa ngục vậy!
Cố Cửu Từ thoáng tê dại da đầu – vừa mới trọng sinh đã gặp phải cảnh ngục hình thế này sao?!
“Hoắc... Hoắc Minh Triệt! Sao anh lại ở đây?!”
Nhị ca – thiếu niên tuấn tú, vốn tràn đầy ánh mặt trời – giờ đây chỉ biết ngơ ngác nhìn Hoắc Minh Triệt, sợ hãi đến mức không kiềm được mà răng va vào nhau lập cập.
“Vậy ra...đây là lời thề của em?”
Ánh mắt Hoắc Minh Triệt vừa lóe lên chút tin tưởng thì ngay lập tức tan biến, thay vào đó là một sự lạnh lùng băng giá.
“Đây chỉ là trùng hợp thôi mà! Lần này em chắc chắn sẽ không bỏ trốn nữa!”
Cố Cửu Từ sợ hãi buông tay Hoắc Minh Triệt ra, nhưng hành động nhỏ ấy càng khiến ánh mắt hắn thêm phần u tối, sát khí quanh hắn như bừng lên mãnh liệt.
“A Từ! Em không cần phải sợ hắn!”
Nhị ca tranh thủ kéo cô về phía mình, lấy thân thể mình che chắn trước mặt cô. Dù đang run lên sợ hãi, nhưng anh vẫn cố gắng cất giọng kiên quyết.
“Hoắc Minh Triệt! A Từ bây giờ chưa phải là người của anh! Tôi là nhị ca của con bé, có quyền đưa con bé về nhà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/3.html.]
“Cút đi.”
Hoắc Minh Triệt đứng lên, khuôn mặt đầy vẻ âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo như tử thần đến đòi mạng.
Tim Cố Cửu Từ thắt lại – tiêu rồi, nhị ca gây họa rồi!
“Ta không sợ... Á!”
Nhị ca còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Hoắc Minh Triệt túm lấy cổ áo, nhấc bổng lên và dễ dàng ném sang một bên.
Hoắc Minh Triệt bước về phía cô, sát khí quanh hắn như làn sóng xung kích khiến Cố Cửu Từ nghẹt thở. Trong chớp mắt, thế giới của cô trở nên tối tăm, không chút ánh sáng.
“A Từ! Chạy mau!”
Nhị ca nghiến răng nhắc nhở, dù đang đau đớn nhưng vẫn không quên lo lắng cho cô.
Cố Cửu Từ siết chặt tay, cố nén sự run rẩy, đứng yên không bước.
“Không chạy?”
Hoắc Minh Triệt nheo mắt, chậm rãi vươn tay nâng cằm cô lên, ngón tay thô ráp lướt qua đôi môi cô như đang khám phá điều gì đó. Cảnh tượng này giống như thần c.h.ế.t đang tỏ lòng từ bi với kẻ sắp lìa đời.
Nga
Cố Cửu Từ hít sâu để lấy can đảm, buộc mình nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn và trả lời nghiêm túc:
“Em đã nói rồi, em sẽ không bỏ trốn nữa. Em sẽ xuất hiện đúng giờ tại lễ đính hôn, đính hôn cùng anh, và cuối cùng sẽ trở thành vợ của anh.”